Mưa to bắt đầu ngừng, cây thông mọc um tùm trên mái hiên, hạt mưa rơi tí tách, rơi xuống gạch đá mọc đầy rêu xanh, tiếng mưa như một khúc nhạc xuân vang lên từng tiết tấu.
Trong sân nhà thanh u, hành lang dài tĩnh lặng, Kỳ Hữu Vọng ngồi trên thành lan can thấp, hai tay che mặt, miệng lầu bầu: "Thì ra đã qua mười bảy năm rồi, bây giờ mình thương tâm còn kịp không đây?"
Mái tóc dài rối tung buông lơi giữa không trung, phiêu lãng theo chiều gió nhẹ thổi, áo choàng trên người có chút đơn bạc, vô tình phát họa ra hình dáng bờ vai gầy, trông dáng hình của nàng thoạt nhìn lại có chút gầy yếu.
Các giọt châu trong màn mưa bị gió thổi thành mưa bụi, lặng yên đọng lên người Kỳ Hữu Vọng, bị hơi lạnh kích thích làm nàng hoàn hồn lại khi đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Cách đó không xa, lão phụ nhân thấy áo choàng mỏng trên người nàng, nhất thời nhíu mày lại, nếp nhăn trên trán tụ lại chen chúc thành từng 'Khe ranh'.
Lão phụ nhân lấy áo lông dày trên tay nha hoàn bên cạnh, lập tức đi đến bên cạnh Kỳ Hữu Vọng, nói: "Xuân ca nhi, con ngồi chỗ này làm gì? Hôm nay vẫn còn lạnh, nhanh choàng áo vào! Nếu không thân thể bị lạnh, làm sao con chịu được."
Kỳ Hữu Vọng vừa nghe cái tên 'Xuân ca nhi', đầu tiên là cơ thể cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to nhìn lão phụ nhân, chu miệng tủi thân nói: "Lão mẫu người lại giáo huấn con."
Chu lão mẫu nghẹn lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-duong-thanh-dai-nong-ho/277379/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.