Cảm xúc đây mắt bà trở nên phức tạp, không nghĩ tới mình sẽ đổ oan cho Bùi Doãn Ca.
“Hai đứa nhãi ranh!”
Mặt Tiền tổng đỏ bừng, thẹn quá hóa giận.
“Tiền tổng! Ông có phải không để ý đến Tần gia không?!” Tần Lãng ánh mắt lạnh lùng, mang theo uy hiếp.
Tiền tổng cả người cứng đờ.
Tần gia vẫn là không thể chọc.
Mà mẹ Tần nhìn Tần Lãng, cũng không nói gì.
Điều tra viên hỏi hiệu trưởng, “Hiệu trưởng, những chuyện còn lại, ngài có thể tự xử lý không?”
Hiệu trưởng vội vàng đáp, “Được được, phiền đồng chí rồi.”
Cuối cùng.
Tiền tổng rời đi trước, sắc mặt xanh mét liếc qua Bùi Doãn Ca, thấy cô vẫy tay chào mình, yết hầu trào ra mùi máu tươi!
Tức giận đến mức đầu óc căng phồng.
Chờ mọi người rời đi.
Mẹ Tần mím môi, ngăn ở trước mặt Bùi Doãn Ca.
“Vì sao không nói rõ ràng với ta?”
“Tôi nói bà sẽ tin?” Bùi Doãn Ca dù bận vẫn ung dung nhìn bà ta cười khẽ.
Lời này, làm mẹ Tần sửng sốt một chút.
“Không có việc gì thì tôi về lớp học.”
Bùi Doãn Ca còn chưa đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, đã nghe thấy mẹ Tần trầm giọng hỏi.
“Con không định về nhà sao?”
“Tôi không phải họ Tần, bà bảo tôi về đâu?”
Bùi Doãn Ca ngữ điệu lười biếng, đáy mắt lại không có ý cười.
……
Trên hành lang dài.
Sở Tri Hành sửa sang lại đồng phục, lập tức đuổi theo Bùi Doãn Ca.
Không xa không gần đi theo phía sau.
Mà Bùi Doãn Ca vẫn luôn không quay đầu.
Sau đó, lúc Sở Tri Hành cảm thấy kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-duoc-cac-anh-trai-doan-sung-ta-tro-minh-roi/902577/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.