Lăng Chí Hiên thống khổ đến cực điểm, muốn tránh lại không dám. Mặc dù cả người đều đau đến phát run, cũng không thể không chịu đựng. Hoắc Thời Độ cười khẽ, trong mắt lộ ra ý lạnh mỏng. Hắn không chút để ý nói, “Tôi còn chưa muốn khiến cô gái nhỏ sợ tôi. Cút đi.” …… Một phòng khác. Bùi Doãn Ca nhìn sữa bò và trái cây trên bàn, nhịn không được hoài nghi tính chân thật của quán bar. Cô đi tới cửa, “Độ gia của các người đâu?” Bùi Doãn Ca định trả nốt số tiền lần trước trước khi rời đi. “Độ gia vẫn đang xử lý việc.” Vệ sĩ cung kính nói, “Tiểu thư ngài chờ một chút.” “Ở quán bar có chuyện gì xử lý?” Bùi Doãn Ca nhướng mày. Mà vệ sĩ nhìn mắt Bùi Doãn Ca, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, chỉ nghẹn ra một câu, “Tiểu thư ngài còn muốn ăn gì không? Tôi đi chuẩn bị cho ngài?” “Không cần, tôi chờ một chút.” Bùi Doãn Ca vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Hoắc Thời Độ từ nơi không xa đi tới. “Anh trai, những thứ lúc trước anh cho em……” Bùi Doãn Ca còn chưa kịp nói xong, đã bị Hoắc Thời Độ đánh gãy. “Cô gái nhỏ, anh trai cho em một cái kiến nghị.” Bùi Doãn Ca phản ứng lại, “Kiến nghị gì?” Hoắc Thời Độ khóe môi nhẹ cong, vứt bỏ điếu thuốc trong tay, “Đi theo anh.” …… Mưa đêm kéo dài. Bùi Doãn Ca ngồi trên xe nheo đôi mắt đẹp, không tự giác suy nghĩ, hình như có gì đó không thích hợp. Cô đi cùng anh, xác thực rất vui. Không cần đối mặt với những người nhà khiến mình phiền lòng. Nhưng người đàn ông này không giống như người thích phiền phức. “Tôi chỉ ở vài ngày, chờ xin được phòng ký túc xá. Sẽ không gây rắc rối cho anh.” Bùi Doãn Ca lại bổ câu, “Tôi có thể theo giá thị trường trả tiền thuê nhà.” Người đàn ông tuấn mỹ tự phụ nửa nhấc mắt lên, cười như không cười, “Coi nhà anh là khách sạn?” “…… Cũng không phải.” Bùi Doãn Ca còn chưa nghĩ tốt, nên nói gì nữa, liền nghe được hắn hỏi. “Bao lâu rồi chưa ngủ?” Hoắc Thời Độ thấy đuôi mắt cô đỏ bừng, có chút giống con thỏ. “Không nhớ rõ.” Bùi Doãn Ca cũng có thói quen. Đời trước cô thường xuyên mất ngủ hay mơ màng. Bác sĩ nói, đại não cô tiếp thu quá nhiều dung lượng, sẽ càng dễ dàng tổn thương. Tiếp tục như vậy, không thể sống lâu. Nhưng Bùi Doãn Ca cảm thấy, sống bốn năm chục tuổi cũng được rồi. “Có chút tắc đường, ngủ một lúc đi.” Nghe anh nói như vậy, Bùi Doãn Ca cũng thuận miệng đồng ý, nhưng không cảm thấy chính mình có thể ngủ được. Nhưng mà, còn chưa đợi cô nhắm mắt, liền nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên. “Lại đây, Doãn Doãn.” Bùi Doãn Ca đại khái là lần đầu nghe thấy có người gọi mình như vậy, suy nghĩ linh tinh một chút. Người đàn ông cũng không nóng nảy, chỉ là câu lấy cánh môi hồng nhạt, vỗ lên quần tây đen có vẻ thẳng tắp lại cấm dục. “Anh cho em gối.” Bùi Doãn Ca nheo mắt, lại nở nụ cười. “Không tốt lắm đâu.” “Không có gì không tốt, không loạn chiếm tiện nghi của anh là được.” Con ngươi của người đàn ông đạm sắc, cố tình đuôi mắt nhếch lên, mặt không đỏ tâm không nhảy câu môi nói. “……” Thấy Hoắc Thời Độ đang nhìn thẳng vào mình, Bùi Doãn Ca cũng không có gánh nặng tâm lý ngồi dịch qua, dựa vào đôi chân rắn chắc thon dài của người đàn ông. Nhưng mà, Bùi Doãn Ca vốn dĩ chỉ muốn giả vờ ngủ, ngửi thấy mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt trên người Hoắc Thời Độ, bắt đầu sinh ra cảm giác buồn ngủ. Đôi mắt xinh đẹp ửng hồng, cũng chậm rãi rũ xuống. Thấy thế, đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười không dễ phát hiện, lại nhớ tới gì đó, cầm lấy di động. Gửi một tin nhắn đi. 【 Tìm được rồi. Người mang về trước. 】 Gửi xong, Hoắc Thời Độ liền tùy ý đem điện thoại ném ở một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]