Bùi Doãn Ca hít sâu một hơi, kìm lại ý lạnh đáy mắt, cầm lấy điện thoại trên đầu giường.
“Có việc?”
Thanh âm lạnh lẽo, nghe là biết tâm trạng không tốt.
Không hiểu sao, Marcus đang nghe điện thoại cảm thấy sợ hãi.
“Gần đây có một chàng trai trẻ cùng thành phố với cô, tư lịch cũng không tệ lắm, muốn tìm người dẫn dắt.
Bùi tiểu thư, cô không phải thiếu tiền sao? Không bằng mang theo hướng dẫn hắn một chút?”
“Không mang.”
Bùi Doãn Ca lãnh đạm nói.
“Rất có tiền, không biết cô có quen không? Là người thừa kế tập đoàn Trình thị, Trình Tử Hoài.”
Marcus lập tức giải thích, lấy lòng nói.
Ông đương nhiên là không để bụng chút tiền ấy, nhưng biết Bùi Doãn Ca thiếu tiền.
Dù sao, mặc kệ người ở hay không ở viện nghiên cứu của bọn họ, đại lão vẫn là không thể trêu chọc.
Có thể lấy lòng liền lấy lòng.
Mà lúc này, Bùi Doãn Ca nghe thấy cái tên quen thuộc, cười nhạo.
Cô nhếch môi, giọng điệu trào phúng, “Bảo hắn tắm rửa đi ngủ đi.”
Nói xong.
Bùi Doãn Ca liền cắt đứt điện thoại.
……
Ở một đất nước khác.
Trong viện nghiên cứu.
Marcus: “?”
Tính tình của đại lão, quả nhiên khó hiểu.
“Thế nào thế nào, đại lão nói như thế nào??” Cô gái bên cạnh nhịn không được kích động.
“…… Đại lão bảo hắn tắm rửa đi ngủ.”
Marcus nheo mắt.
Mà cô gái cũng hơi trầm mặc, lại nói, “Vậy quên đi.
Dù sao, vốn dĩ là muốn cho đại lão cơ hội kiếm tiền.”
“Ân.”
Marcus lại lo lắng sốt ruột nói, “Vừa rồi giọng điệu của đại lão, có chút không tốt lắm.”
“Vì sao?” Cô gái sửng sốt.
Mà lúc này, một nghiên cứu viên cách vách cười nói, “Ở đất nước bọn họ, bây giờ chắc là rạng sáng.”
“……” Xong đời.
Marcus căm tức nhìn cậu, “Sao không nói sớm!!”
……
Hôm sau.
Tần Hữu Kiều ở phòng luyện đàn của trường học, tiếng đàn êm ái làm người nghe cảm thấy dễ chịu.
Chờ Tần Hữu Kiều đàn xong, Trình Tử Hoài nhìn về phía cô ta cười hỏi.
“Đây là ca khúc mới?”
“Đúng vậy, cảm giác thế nào?” Tần Hữu Kiều mặt mày tràn đầy tự tin.
Không thể không nói, Tần Hữu Kiều ở phương diện này rất có thiên phú.
Cũng khó trách người bên ngoài truyền, Tần Hữu Kiều là thiếu nữ dương cầm thiên tài.
“Rất êm tai.”
Trình Tử Hoài cười cười, lại giơ tay vuốt mũi cô ta.
“Tử Hoài, anh bởi vì lần trước viện nghiên cứu nước ngoài không nhận người, cho nên không vui sao?”
Tần Hữu Kiều nhìn thấy mặt mày hắn vẫn còn lộ ra vài phần lạnh lẽo.
“Viện nghiên cứu nói, bọn họ có một thành viên nghiên cứu bên ngoài, ở thành phố của chúng ta. Vốn dĩ muốn để người đó dẫn dắt anh, nhưng người ta không muốn.”
Trình Tử Hoài có chút lãnh đạm cùng bực bội.
Hắn ở lĩnh vực máy tính, chưa bao giờ thất bại. Ngay cả mấy người có kinh nghiệm lâu năm cũng cho rằng tương lai hắn có triển vọng.
Nhưng nghiên cứu viên bên ngoài kia, ngay cả một cái cơ hội cũng không chịu cho hắn.
“Không phải người đó thì không thể ư?”
Tần Hữu Kiều ngữ khí kiêu căng, hừ một tiếng, “Cô ta dựa vào đâu mà khinh thường anh?
Nếu chỉ lớn bằng Tử Hoài, thiên phú khẳng định còn không bằng anh!”
“Nghe phó viện nói, nghiên cứu viên này rất lợi hại, trong viện đều nể cô ấy.”
Trình Tử Hoài đáy mắt xẹt qua một tia u ám và kiên định, “Anh nhất định phải làm cô ấy nhận anh.”
Tần Hữu Kiều vừa nghe, kiêu căng nói.
“Được rồi. Dù sao Tử Hoài có thiên phú như vậy, chờ người kia biết được, khẳng định sẽ hối hận lúc trước không nhận anh!” U ám trên mặt Trình Tử Hoài tản ra, lại cười nói, “Quan hệ của em và anh ba gần đây thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]