Nghĩ tới việc sau này Thẩm Chiêu Chiêu sẽ chơi cùng những bạn nhỏ khác mà không chơi cùng mình, bạn nhỏ Thịnh Trử Ý không khỏi nhăn mặt, miệng cũng mím chặt.
Thật ra Thẩm Chiêu Chiêu chỉ ồn ào một chút xíu, cũng không đến mức khó chịu.
Một lúc sau, cậu bé lúng túng nói: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi!”
"Sai chỗ nào?” Tần Tố Tâm hỏi.
Thịnh Trử Ý cúi đầu nói: “Con không nên cố ý cáo trạng với dì Nhiễm.”
Bà biết oắt con cố ý làm vậy.
"Con biết sai là tốt rồi, sau này đừng tái phạm nữa, được rồi, đi chơi với Chiêu Chiêu đi! Vừa rồi con bé bị doạ sợ, nhớ an ủi em thật tốt nhé."
Tần Tố Tâm trên mặt bình tĩnh, nhưng thực sự trong lòng đã sớm cười nghiêng ngửa trời.
Oắt con, bà đây đã ăn gạo nhiều hơn con hơn hai năm năm, còn không thể nhìn thấu con sao.
Buổi tối, Tần Tố Tâm giúp hai bạn nhỏ tắm rửa rồi ôm hai bé lên giường ngủ.
Thịnh Trử Ý bày tỏ sự phản đối.
Nhưng phản đối vô hiệu.
Cuối cùng, nửa giường của cậu bị chia cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu như đã quen thuộc, leo lên trên giường trước, vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh, dùng giọng điệu trưởng thành nói với anh: "Ý Ý mau tới đây, em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện, dỗ anh đi ngủ."
Câu chuyện Thẩm Chiêu Chiêu kể rất lộn xộn, đang ở giữa câu chuyện thì chính cô lại ngủ trước.
Cô nằm ngửa, ngủ gác chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3358622/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.