"Tôi càng thích nghe em kéo đàn violin hơn."
Lạc Lệnh Thanh híp mắt, ánh mắt giấu sau tròng kính lóe lên tia sáng nhạt.
"...... Ghen?"
Một chữ ngắn gọn được anh kéo dài nghe rất nhiều tư vị.
Thi Duẫn Nam bị giọng điệu này khiêu khích làm cho hai tai đỏ bừng, chuẩn bị đứng dậy nháy mắt thì bị Lạc Lệnh Thanh dùng sức kéo về.
"Đừng giận, nói rõ ràng đi em."
Thi Duẫn Nam đột nhiên bị kéo, không kịp phòng bị đâm vào trong lòng ngực Lạc Lệnh Thanh, tay trái theo bản năng chống lên cánh tay của anh.
Cậu miễn cưỡng nâng nửa người mình lên, vội vã nói, "Lạc Lệnh Thanh, cẩn thận chân!"
"Không sao đâu." Lực đạo tay của Lạc Lệnh Thanh rất mạnh.
Anh thản nhiên ôm Thi Duẫn Nam vào trong lòng, mùi hương vờn quanh không còn là hương cam ngọt ngào phát ngấy, mà là mùi hương xà phòng nhẹ nhàng sạch sẽ, khiến người khác không nhịn được muốn đến gần hơn.
Sự ái muội vô hình tan chảy giữa hai người.
Lạc Lệnh Thanh chăm chú nhìn khuôn mặt sống động trước mắt, nhìn vẻ mặt Thi Duẫn Nam từ 'giận dỗi' cho đến 'xấu hổ', trông đáng yêu vô cùng.
"Thật sự là ghen sao?"
"Không thể à?" Thi Duẫn Nam hỏi lại.
"Lần trước nhìn thấy em ở hộp đêm lôi kéo người ta, Lạc tiên sinh còn giả vờ 'dạy bảo' một lúc, bây giờ thì mình có khác gì không?"
Thi Duẫn Nam nhìn thẳng vào Lạc Lệnh Thanh, quật cường chất vấn, "Ôn Uyển Dữu tốt xấu gì cũng là em họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dot-nhien-ket-hon-cung-dai-lao-tan-tat/2319262/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.