Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doãn Tân bị cái người hầu gái lỗ mãng hấp tấp này làm cho không hiểu chuyện gì, đang muốn đặt câu hỏi liền nghe thấy ở trong nhà giống như có tiếng bước chân của một đại đội đang chạy về hướng bên này.
Triệu Tiểu Tiên chạy ở phía trước, không bao lâu sau liền vọt vào trong, sau đó bám ở trên người của Doãn Tân, vội vàng cuống cuồng kiểm tra một lượt từ đầu đến chân.
Doãn Tân:...
"Rốt cuộc, tình huống này là như thế nào?"
Triệu Tiểu Tiên trong lúc nhất thời sợ hãi cũng không nói nên lời, sau khi xác định được người kia hoàn hảo không có chút tổn hại gì mới thở ra một hơi, sau đó ôm lấy Doãn Tân gắt gao.
"Tại sao đột nhiên cô lại biến mất không thấy đâu..."
"Tôi?" Tuy rằng chôn ở lồng ngực, Triệu Tiểu Tiên không nhìn thấy được, nhưng Doãn Tân vẫn là chỉ vào cái mũi của mình, không hiểu ra sao. "Tôi không thấy đâu?"
"Đúng vậy!" Triệu Tiểu Tiên ủy khuất nói: "Quay đầu một cái đã không thấy tăm hơi đâu!"
Doãn Tân không nhịn được buồn cười, hóa ra cái người 'không thấy' thật sự chính là cô.
"Tôi chỉ là đi đến phòng vẽ nhìn xem, cô cũng quá khoa trương rồi."
Triệu Tiểu Tiên cũng không biết tại sao bản thân lại khẩn trương như vậy, mỗi ngày đều lo sợ Doãn Tân sẽ bị đụng chỗ nào đó hoặc là tâm trạng nhạy cảm, cảm thấy chán nản...
Nàng nghe nói người mang thai đều rất yếu đuối, đụng một chút là có khả năng sẽ suy nghĩ không thông.
Cho dù không có suy nghĩ không thông, lỡ như có những phần tử ngoài vòng pháp luật lén lút lẻn vào trong nhà thì sao, thừa dịp Doãn Tân không có sức lực chống trả bắt người đem đi.
Nói tóm lại là cứ suy nghĩ một lát như vậy, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên đại khái đã tưởng tượng ra hơn mười kịch bản lớn, càng tưởng tượng càng sợ hãi muốn chết.
"Vậy tại sao điện thoại di động cô cũng không mang theo!"
"A..." Lúc này Doãn Tân mới dần dần nhớ đến, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu. "Gần đây trí nhớ không tốt, quên mang."
"Cô làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn cho rằng cô mất tích rồi!"
Doãn Tân nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của Triệu Tiểu Tiên, trấn an nói: "Tôi ở trong nhà của chính mình, làm sao có thể mất tích được?"
"Tôi mặc kệ, cho dù thế nào đi nữa, sau này không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của tôi, đi đâu cũng phải nói với tôi một tiếng." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi một cái. "Ở nhà cũng vậy, phải luôn mang theo điện thoại di động bên người, đừng để cho tôi không tìm được cô."
"Được được được."
Nhìn thấy các chủ nhân đang thân mật, đám người hầu tuy rằng rất muốn đứng ở góc tường lắng nghe nhưng cuối cùng vẫn là nỗ lực kiềm chế lần lượt lui ra ngoài, đến cùng chỉ còn lại hai người đang ôm nhau dưới ánh sáng giống như trong truyện cổ tích.
"Tại sao đột nhiên lại đến phòng vẽ tranh?"
"Đột nhiên muốn đến đây." Doãn Tân nhẹ giọng nói: "Muốn nhìn lại một chút các bức tranh trước kia đã vẽ, cũng muốn vẽ lại một chút... Nhưng mà đã lâu rồi không có cầm bút, cảm giác ngay cả bút cũng không cầm nổi."
Gần đây quả thật Doãn Tân ít nhiều gì cũng có chút uất ức, cái thân thể này vẫn luôn rất mệt mỏi, một chút tinh thần cũng không có, trước mắt cầm cây bút vẽ đều có cảm giác tay cứ luôn run run.
Hai là dáng người biến dạng nghiêm trọng, gương mặt cũng có chút mập ra, ba là cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác hình như tóc cũng bắt đầu rụng...
Tình huống như vậy, cho dù một ngày ăn ba bữa cơm ngon như thế nào, Triệu Tiểu Tiên còn toàn tâm toàn ý chiếu cố cô như vậy, nhưng cũng không thể hoàn toàn bù đắp được.
Có những chuyện thật đúng là phải tự bản thân mình trải nghiệm qua mới có thể thấu hiểu được, trước kia Doãn Tân vẫn luôn không lý giải được, tại sao những người phụ kia trong khoảng thời mang thai luôn bị trầm cảm, hiện tại cô đã có thể lý giải tinh túy được đến tận xương tủy.
"Ai nha, đây đều là ảo giác của cô, chỉ là tạm thời." Triệu Tiểu Tiên thuyết phục, đem người kéo qua một bên ngồi xuống, chiếc ghế ở bên cạnh giá vẽ được trải một tấm chăn bằng nhung vừa dày vừa mềm mại, Triệu Tiểu Tiên giống như sợ Doãn Tân bị lạnh, lại cầm tấm chăn lên đắp ở trên đùi cô ấy.
"Chờ sau khi cô sinh em bé xong, những việc này đều sẽ khôi phục giống như trước kia."
"Thật sự sao?"
"Đương nhiên!"
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy Doãn Tân thật đúng là càng ngày càng giống như một đứa trẻ, rõ ràng là đã xác nhận, nhưng mà cái việc nhỏ này vẫn muốn nàng chứng thực thêm một lần nữa, một bộ dạng không hề có cảm giác an toàn, thoạt nhìn thật khiến cho người ta đau lòng.
Doãn Tân nghe vậy mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhìn Triệu Tiểu Tiên, khẽ nở nụ cười.
Thật vất vả mới dỗ dành được người kia, lúc này Triệu Tiểu Tiên mới đứng đắn nghiêm túc đánh giá lại căn phòng vẽ tranh.
Lúc trước nàng đã từng đến phòng vẽ tranh một lần, chỉ là Doãn Tân cũng không biết, nàng còn nhìn thấy những bức tranh mà trước kia Doãn Tân đã vẽ, khi đó Doãn Tân còn cất giấu không chịu nói thật với nàng.
Hình như trước mắt là một cơ hội tốt để thành một người hồn nhiên, Triệu Tiểu Tiên giả vờ đây là lần đầu tiên đến phòng vẽ tranh, vô cùng tò mò ở khắp nơi nhìn nhìn một cái.
"Những cái này đều là cô vẽ sao?"
"Có những cái tôi vẽ, cũng có những cái không phải." Thoạt nhìn Doãn Tân rốt cuộc có chút hứng thú, giơ tay chỉ chỉ. "Những cái ở bên kia đều không phải, tất cả là tranh của người khác."
Triệu Tiểu Tiên làm bộ làm tịch nhìn xung quanh một vòng. "Nhiều tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng thế này, lại bị cô làm cho giống như thị trường buôn bán chất đống ở đây?"
Doãn Tân cười cười: "Quá nhiều sao, cô cũng nhìn thấy ở trong nhà này, cơ bản những nơi có thể treo đều treo tranh, còn lại những bức này, tạm thời chỉ có thể để ở đây."
"Cô nói như vậy, những cái này đều là bị loại bỏ, không đẹp sao?"
"Cũng không phải, có những cái tương đối có giá trị tham khảo để vẽ lại."
Triệu Tiểu Tiên hiểu rõ gật gật đầu, trọng điểm của nàng cũng không nằm trong những bức tranh này, nghe một chút rồi lướt qua. Sau đó mới hướng về chủ đề chính, đi đến chỗ một đống tranh khác, chính là những bức tranh mà Doãn Tân đã vẽ bản thân mình, đồng thời dường như nàng nhận ra được Doãn Tân khẩn trương một chút, trong nháy mắt thắt lưng liền ngồi thẳng lên một chút.
"Những cái này đều là cô vẽ?"
"Ân..."
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên giơ tay lên một cái, giả vờ muốn kéo kéo.
"A..."
"Ân?" Cái tay đang vươn ra liền ngừng lại trong không trung, Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn Doãn Tân một cái. "Không thể xem sao?"
Doãn Tân: "..."
Mặc dù trí nhớ có chút suy giảm, nhưng Doãn Tân vẫn có thể nhớ rất rõ ràng, những bức tranh bị cô giấu ở phía sau, có một phần lớn đều là tranh vẽ Triệu Tiểu Tiên.
Nếu như bị nha đầu này nhìn thấy được, đoán chừng lại chê cười cô, mấu chốt là khi đó bút pháp không được nhuần nhuyễn, có nhiều bức tranh thật là một lời khó nói hết. Nếu không phải là sai tỷ lệ, thì chính là ngũ quan sai vị trí, nói tóm lại là một đống vấn đề. Khi đó đơn thuần là cảm thấy cũng không tệ lắm, sau đó lại nghĩ là lưu lại làm kỷ niệm, cho nên mới vẫn luôn giữ lại cho đến tận bây giờ.
"Không có gì đẹp, hay là, đừng xem đi..."
"Không có sao a, tôi chỉ là tùy tiện nhìn xem." Triệu Tiểu Tiên lại không để bụng, nhún vai một cái. "Hơn nữa cô cũng đừng có khiêm tốn như vậy, những bức tranh này vẽ rất đẹp a, cảm giác so với những cái ở bên kia cũng có khác nhau nhiều lắm."
Doãn Tân: "..."
Có đôi khi càng che giấu càng có vẻ giống như chột dạ, Doãn Tân không muốn biểu hiện quá rõ ràng như vậy, nhưng mà cái gì cũng không làm, Triệu Tiểu Tiên tiện tay lật vài cái như vậy, vài phút sau là có thể lật đến những cái lịch sử đen tối của cô.
"Ơ? Tại sao cái cô gái này lại nhìn quen mắt như vậy."
...Quả nhiên.
Doãn Tân vừa suy nghĩ đối sách, thế nhưng cũng không đối phó được với Triệu Tiểu Tiên đang nhanh tay, trong lúc nói chuyện đã trực tiếp rút ra một bức tranh.
Doãn Tân giơ tay che mặt một chút, ngồi chờ đợi để đón tiếp "Lời phê bình" sắp đến.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên lại nhìn bức họa kia một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, cuối cùng sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống. "Đây là người con gái mà trước kia cô yêu thầm sao?"
"..." Không nhận ra sao? Doãn Tân nghi hoặc mở miệng: "Không phải..."
"Trước kia cô còn yêu thầm qua người con gái khác??" Triệu Tiểu Tiên lại tiếp tục truy vấn hỏi.
"Tôi không có..."
"Cái cô gái này lớn lên nhìn còn rất quen mắt, có phải là tôi cũng quen biết hay không a?" Triệu Tiểu Tiên vuốt cằm, nhíu mày, hiển nhiên căn bản là không nghe vào lỗ tai những lời mà Doãn Tân nói.
Doãn Tân suy nghĩ, bức tranh vẽ chính bản thân cô, có thể không quen mắt sao?
Trong nháy mắt giống như trọng điểm không phải là việc không muốn để Triệu Tiểu Tiên biết cô đã lén lút vẽ nàng, mà hiện tại đối phương bắt đầu có những suy nghĩ phong phú và lung tung, vì để nha đầu này không ăn cái chút dấm khô không có tồn tại, nhất định phải để cho Triệu Tiểu Tiên biết, bức tranh này chính là vẽ nàng.
"Cô thật sự không nhìn ra được?" Doãn Tân nói.
Triệu Tiểu Tiên vô tội chớp chớp mắt. "Tôi nên nhìn ra được cái gì sao?"
Doãn Tân buồn bực nhíu nhíu mày, tuy rằng nàng vẽ không được đẹp, nhưng cũng không có kém đến mức không thể nhận ra chứ. "Cô nhìn thử quần áo của cô ấy đi."
"Là đồng phục của trường chúng ta." Triệu Tiểu Tiên trả lời lưu loát: "Cho nên đây là bạn học sao?"
Doãn Tân gấp gáp từ trên ghế đứng dậy, cô đi đến gần một chút, khoa tay múa chân nói: "Cô nhìn lại thử cái ngũ quan này đi, cái gương mặt tròn tròn này, đôi mắt cũng tròn tròn, cái mũi không quá thẳng, đôi môi cũng nhỏ, lỗ tai cũng nhỏ, nhưng mà cái vành tai lại rất có phúc tướng..."
Doãn Tân cảm thấy chỗ nào cũng đều vô cùng rõ ràng đây chính là Triệu Tiểu Tiên, thấy thế nào cũng chỉ có Triệu Tiểu Tiên mới có thể lớn lên đáng yêu như vậy.
Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy bộ dáng Doãn Tân nghiêm túc lại sốt ruột miêu tả, nghe một chút liền nhịn không được, "Phụt" một tiếng bật cười.
Doãn Tân:...?
Trong nháy mắt bà chủ Doãn liền choáng váng, trong đầu đột nhiên xuất hiện ra một cái suy nghĩ: Có phải là cô lại bị trêu ghẹo rồi hay không.
Nghĩ lại trước kia cái loại trò đùa cẩu thả này cho dù làm như thế nào cũng không có khả năng lừa được Doãn Tân, trước mắt vậy mà cô lại không chút suy nghĩ coi đây là thật.
Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ cầm bức tranh kia, ánh mắt lại nhìn Doãn Tân. "Tôi cảm thấy cái mũi của tôi rất thẳng."
"..." Doãn Tân há to miệng: "Chính là, so sánh mà nói... không có thẳng như vậy."
Triệu Tiểu Tiên giống như đang suy tư điều gì đó, vuốt vuốt cằm. "Hay là tôi đi sứa lại một chút? Làm cái gì mà nâng mũi a, gắn mũi giả a..."
"Đừng đừng đừng, tôi cảm thấy giống như bây giờ đã đặc biệt tốt, là tôi nói sai rồi, tôi thu hồi lại, tôi cảm thấy đã đủ thẳng rồi."
Rốt cuộc Triệu Tiểu Tiên lại nở nụ cười, sau đó Doãn Tân với vẻ mặt lờ mờ nhìn thấy nàng cười mới dần dần ý thức được, hình như bản thân lại bị trêu đùa, sập bẫy lần thứ hai.
Được rồi, hiện tại cái chỉ số thông minh này của cô đã giống như tóc, mỗi ngày đều liên tục rơi rụng, rất nhanh đã không còn cứu được.
"Tại sao cô lại có thể đáng yêu như vậy?" Triệu Tiểu Tiên cười đủ rồi mới cảm khái phát ra một tiếng.
Doãn Tân nghi hoặc nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Tôi? Đáng yêu?"
"Cô có biết bây giờ cô đặc biệt đáng yêu, ngây thơ, ngốc nghếch." Triệu Tiểu Tiên gãi gãi cằm của Doãn Tân. "Đặc biệt dễ lừa gạt."
"...Cái này là cô đang khen tôi sao?"
"Đương nhiên, tôi đặc biệt thích cái bộ dạng này của cô."
Đây đại khái cũng là lần đầu tiên Doãn Tân nghe được Triệu Tiểu Tiên nói thích mình, nhưng lại không cảm giác được cái gì gọi là vui vẻ, cô buồn bực thở dài. "Là bởi vì hiện tại tôi tương đối dễ bị lừa gạt sao?"
"Ai nha, cũng không phải hoàn toàn là như vậy, chính là vô cùng dễ thương, so với trước kia không quá giống nhau." Triệu Tiểu Tiên đặt bức tranh xuống. "Đương nhiên, trước kia cô cũng rất đáng yêu, bộ dạng nào của cô tôi cũng đều rất thích."
Lời này nghe xong mới cảm thấy sảng khoái một chút.
Triệu Tiểu Tiên trêu chọc người xong rồi gương mặt mới trở nên nghiêm chỉnh, ra vẻ nghiêm túc giải cứu một chút trò đùa vừa nãy của mình: "Tôi biết cô chính là vẽ tôi, vẽ đặc biệt đẹp."
Doãn Tân: "..."
"Thật ra trước kia tôi có đến đây một lần, nghe người hầu ở trong nhà nói, những bức tranh này trước kia cô đều treo lên, kết quả tôi vừa gả vào nhà, cô lại bị dọa đến mức bắt tháo xuống hết."
"...Cũng không thể nói là bị dọa?"
"Chính là không muốn để tôi biết?"
"Ân..." Doãn Tân nói: "Lúc ấy quan hệ giữa chúng ta không phải còn rất cái kia hay sao, để cho cô biết, lỡ như lại hiểu lầm, đem tôi trở thành một tên si tình biến thái thì làm sao bây giờ?"
Đừng nói nữa, lúc Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy tranh thật là có cái loại suy nghĩ này. Nhưng mà cuối cùng suy nghĩ tích cực vẫn chiến thắng những cái suy đoán tà ác, cũng trực tiếp làm cho nàng đưa ra một quyết định trong cái buổi tối ngày hôm đó.
Lại nói tiếp, những bức tranh này cũng có một chút công lao.
Triệu Tiểu Tiên giơ tay lên, vòng qua cổ của Doãn Tân. "Tân Tân."
"A?"
"Chờ sinh xong bảo bảo, cô lại vẽ cho tôi một bức có được không?"
Doãn Tân ngẩn ngơ nhìn Triệu Tiểu Tiên, trong lúc nhất thời căn bản không tìm được lý do để cự tuyệt. "Đương nhiên là được, vậy cô phải ngoan ngoãn làm người mẫu cho tôi."
"Không thành vấn đề, tôi đứng ở này, sẽ không nhúc nhích để cho cô vẽ."
"Còn phải làm một cái tư thế thật đẹp."
Triệu Tiểu Tiên: "Cô suy nghĩ xem muốn cái dạng tư thế gì, gợi cảm quyến rũ, hay là hào phóng?"
Doãn Tân bị bộ dạng nghiêm túc của Triệu Tiểu Tiên làm cho buồn cười, nhưng giống như là muốn trả thù cái tiểu nha đầu lanh lợi này vừa mới làm ra những cái kia, Doãn Tân đột nhiên kề sát gần nàng một chút. "Tôi đây là muốn, lẳng lơ, rạo rực..."
"Y!!" Triệu Tiểu Tiên đột nhiên lui về phía sau một bước, ôm thật chặt chính mình. "Cô giữ chừng mực một chút đi."
Lông mày của Doãn Tân nhướng lên. "Tôi còn chưa nói hết, không thể mặc quần áo."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Khẩu vị của cô cũng quá nặng đi!"
"Cái này cô nói là không đúng rồi, cô không biết có nghệ thuật thỏa thân sao? Học vẽ tranh, có ai mà không học vẽ mấy cái thỏa..."
Vốn dĩ đang hừng hực hứng thú nói ra cái chuyện nghiêm chỉnh, kết quả nói đến một nửa, chẳng những bản thân Doãn Tân nhận thấy hình như có gì đó không đúng lắm, mà ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên cũng chậm rãi trở nên đáng sợ hơn.
"Khụ khụ..." Bà chủ Doãn ngay lập tức ho khan hai tiếng. "Nếu không có việc gì nữa, chúng ta trước tiên đi ngoài đi?"
"Vẽ mấy cái thỏa thân?"
Doãn Tân: "..."
"Nam hay nữ?"
Doãn Tân: "..."
"Là người mẫu thật sao?" Triệu Tiểu Tiên cứ một vấn đề lại nối tiếp một vấn đề. "Có phải là cái loại thật sự cái gì cũng không mặc hay không??
"...Đều là vì kiếm sống."
Bà chủ Doãn bất động thanh sắc với ý đồ xoay chuyển đề tài, Triệu Tiểu Tiên giống như có điều suy tư nhìn Doãn Tân trong chốc lát. "Rất nhiều tiền sao?"
Thành công nói sang chuyện khác, bà chủ Doãn nắm lấy tay người kia dắt đi ra ngoài. "Không nhiều lắm, khoảng mấy trăm đồng."
Mặc dù Triệu Tiểu Tiên ở trên mạng mua một đống đồ dùng cho trẻ sơ sinh, thế nhưng liên tục mấy tháng nhận phát chuyển nhanh, hai người mẹ chồng nàng dâu kiểm tra những món đồ ở bên trong, lại cảm thấy vẫn có chỗ nào đó không đủ.
Vì vậy thời điểm rảnh rỗi không có việc gì làm, còn muốn cùng nhau tay trong tay đi ra ngoài dạo phố mua sắm, đem tất cả những cửa hàng lớn nhỏ bán đồ mẹ và bé hoặc là bán đồ trẻ sơ sinh ở phạm vi xung quanh đều đi dạo một lần.
Cứ thấy có cửa hàng nào mới là muốn vào bên trong tìm kiếm.
Mà chức trách của Doãn Tân chính là, sau khi hai người mẹ chồng nàng dâu khiêng đồ vật trở về, xếp thành một hàng ở trong phòng khách, sau đó mới bắt đầu nhìn xem thử.
"Cái món đồ ở phía trái kia, cùng với cái món thứ ba ở hàng thứ hai bên phải, là giống nhau, đếm ngược lại ở hàng thứ ba cùng với cái bộ cuối cùng ở hàng thứ tư cũng là giống nhau..."
Nói xong, Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư liền duỗi tay ra, mỗi người một bên đem hai bộ lấy ra, sau đó cầm ở trong tay so sánh một hồi, nếu thật sự là hoàn toàn giống nhau thì coi như bỏ qua, xem như không có chuyện này.
Nếu không thì...
Triệu Tiểu Tiên: "Cái nơ này là hình con bướm màu đỏ, còn cái kia là hình dưa hấu màu hồng."
Lâm Thư: "Còn cái này cổ tay áo là chấm bi, cái kia cổ tay áo là trái tim."
Doãn Tân: "..."
Thôi đi.
Mua trên trăm bộ quần áo thì chuyện bị trùng lặp cũng không phải là cái chuyện kỳ lạ gì, càng khôi hài chính là cùng một kiểu dáng mà Triệu Tiểu Tiên cũng có thể mua đến mấy cái kích cỡ khác nhau, đoán chừng cũng đủ để cho đứa bé mặc từ khi chào đời cho đến khi tốt nghiệp trung học.
Doãn Tân: "Bạn học của con đại khái sẽ cảm thấy là quần áo sẽ trưởng thành cùng con bé."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Triệu Tiểu Tiên đuối lý cúi đầu nhìn mấy bộ trang phục giống nhau như đúc kích cỡ từ nhỏ đến lớn, nín nhịn hơn nửa ngày rốt cục mới nghĩ ra được lời giải thích hợp lý: "Nhìn đẹp mà." Nàng cầm lấy một bộ y phục để lên trên người, so sánh một chút. "Cô nhìn xem, có đẹp hay không?"
Doãn Tân nhìn nhìn Triệu Tiểu Tiên, lại nhìn nhìn quần áo. "...Đẹp."
Nếu không cô còn có thể nói như thế nào.
Chuyện quần áo cỡ lớn còn chưa phải là chuyện khôi hài nhất, Doãn Tân cầm lấy hai chiếc giầy có kích cỡ không giống nhau mới chân chính đầu đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng mới biết được không phải là kích cỡ không giống nhau, mà là Triệu Tiểu Tiên mua hai đôi không cùng số.
Mỗi lần Doãn Tân nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu bộ dạng khí thế ngất trời luôn luôn rất không đành lòng phá hỏng, nhưng cái loại sự tình tương tự này, sau khi xảy ra hơn mười lần hai mươi lần, cô không thể nhịn được nữa, cân nhắc mở miệng.
"Thật ra hai người có phải là nên thử bình tĩnh một chút hay không?" Doãn Tân nói: "Hiện tại những món đồ này cũng đủ để cho con mặc không hết mấy năm rồi, tốt xấu gì cũng giữ lại cho bảo bảo một chút quyền lựa chọn chứ."
Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư đang thay quần áo chuẩn bị ra cửa liền liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy cũng có đạo lý, làm một người gia trưởng văn minh, các nàng cũng không thể cưỡng chế lập kế hoạch. Vậy thì...
"Một lần cuối cùng!"
"Một lần cuối cùng!"
Doãn Tân bị hai người mẹ chồng nàng dâu trăm miệng một lời đánh bại hoàn toàn.
Thật ra so sánh với lần ra cửa trước đây đã hơn nửa tháng, tần suất cũng không tính là quá cao, hơn nữa hai người còn đốc thúc lẫn nhau, mỗi lần mua đồ cũng dần dần giảm bớt số lượng.
Từ lúc bắt đầu là bốn năm mươi món, cho đến tận bây giờ đã giảm xuống còn ba bốn mươi món, tiến bộ rõ rệt.
"Một chút nữa cùng mẹ đi đến ngân hàng trước." Sau khi lên xe, Lâm Thư nói: "Gần đây tài khoản hình như có chút kỳ lạ, mẹ phải đi xem thử một chút."
"Dạ được."
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên thuận miệng đáp ứng còn chưa ý thức được tài khoản của Lâm Thư có khả năng sẽ xảy ra cái vấn đề gì, mãi cho đến khi đối phương bước ra từ ngân hàng với gương mặt đau khổ.
"Làm sao vậy, không thể giải quyết sao?"
"Họ nói không có vấn đề gì." Lâm Thư ai oán nói: "Là do bản thân mẹ tiêu quá nhiều." Bà nói xong liền đưa ra sao kê chi tiết tài khoản mà nhân viên ngân hàng in ra. "Mẹ vừa nhìn thấy kết quả, cũng cảm thấy hình như đúng là vậy."
Thời điểm mua đồ không nhìn giá cả, đắt tiền hay rẻ tiền cũng không có để ý, nhưng mà số lượng càng nhiều tương đương với chi phí bị trừ thì khá rõ ràng, từ tám triệu đột nhiên rơi xuống còn có hơn ba triệu, Lâm Thư vẫn là hơi hơi chú ý cẩn thận kiểm tra một chút.
Nhưng mà sau khi cẩn thận kiểm tra xong, trước mắt lại biết rõ tài khoản không có vấn đề, chưa đầy hai giây sau lại hoàn toàn thả lỏng tâm trạng. "Được rồi, vậy thì chúng ta cứ tiếp tục yên tâm mà đi Shopping thôi!"
Nói xong thì kéo lấy cánh tay của Triệu Tiểu Tiên, kết quả thời điểm muốn đi, Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên thất thần bất động.
"Làm sao vậy?"
"Mẹ nhìn xem ở bên kia..." Triệu Tiểu Tiên chỉ chỉ máy ATM tự động ở bên cạnh ngân hàng. "Cái người kia có phải là Du Lý hay không?"
Hai mẹ con sáng nay đi ra cửa không có gọi Du Lý, chính xác mà nói là sáng sớm Du Lý có việc liền đi ra ngoài, không có ở nhà, cho nên muốn dẫn theo cũng không dẫn được. Vì vậy lúc này đột nhiên bắt gặp, Triệu Tiểu Tiên tự nhiên là có chút hiếu kỳ.
Lâm Thư cũng đặc biệt tập trung tinh thần nhìn trong chốc lát, sau đó lại xác nhận một lần nữa, chính xác là Triệu Tiểu Tiên không có nhận lầm người.
Cho nên Du Lý có việc chính là đến ngân hàng?
Thế nhưng nhìn không giống như là đang gửi tiền, cũng không giống như là đang rút tiền, toàn bộ quá trình Triệu Tiểu Tiên không phát hiện có một tờ tiền nào từ trong máy chạy ra, hoặc là không có tờ tiền nào tiến vào trong máy.
Vậy thì chỉ có thể là chuyển khoản.
"Nha đầu này gần đây hình như kỳ kỳ quái quái." Lâm Thư vuốt cằm nói thầm.
Triệu Tiểu Tiên ngẩn người. "Mẹ cũng phát hiện?"
"Ân, không thích để ý người khác, lời nói còn đặc biệt ít, hơn nữa có đôi khi, lời nói còn đặc biệt kỳ quái." Lâm Thư bắt bẻ có trình tự: "Có phải là nó bị cái gì kích thích hay không?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Lâm Thư nhìn vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên từ tràn đầy mong chờ, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ thở ra một hơi. "Làm sao vậy?"
"Những cái mà mẹ nói, không phải là kỳ quái, tính cách của cô ấy chính là như vậy, với ai cũng đều như vậy." Triệu Tiểu Tiên nói: "Lời nói ít hoặc là không nói, cách suy nghĩ kỳ quái, quen rồi sẽ không sao."
Lâm Thư: "...Như vậy sao a. Vậy con nói kỳ quái ở chỗ nào?"
"Con và Doãn Tân đều nhất trí cảm thấy hình như cô ấy đang làm chuyện gì đó thần bí."
Đang nói đến đây, Du Lý hoàn thành xong thao tác ở trên máy, lấy lại tấm thẻ từ trong khe chạy ra, Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng kéo Lâm Thư đang nói chuyện trốn ở một bên sau góc tường, tiếp đó lại nhìn đối phương xoay người lại, đồng thời gọi một cuộc điện thoại.
"Tiền, tôi đã chuyển rồi." Âm thanh của Du Lý không lớn, nếu như không vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, rất khó để nghe rõ. "...Ân, tổng cộng là năm trăm ngàn, lần này chắc là đủ rồi phải không?"
Con ngươi của Triệu Tiểu Tiên trừng lớn đến mức muốn rớt khỏi hốc mắt.
Năm trăm ngàn?
Tuy rằng trong mắt của Triệu Tiểu Tiên, con số năm trăm ngàn khả năng cũng không đủ để làm gì, nhưng mà nàng rất rõ ràng, cái số tiền này đối với Du Lý mà nói, là vô cùng rất lớn.
Càng chủ yếu chính là, nếu như nàng nhớ không lầm thời gian, thì cái lần gần đây nhất phát tiền lương chắc là mới ngày hôm qua, cho nên Du Lý cứ như vậy, tiền mới vừa vào tay xong liền đem tất cả lấy ra hết, chắc là có cái chuyện gì lớn?
Không phải là đang thiếu cái gì cho vay nặng lãi chứ, cho nên mới xấu hổ không dám cho các nàng biết?
Hơn nữa lúc nãy cô ấy vừa mới nói chuyện, nội dung chính là "Lần này chắc là đủ rồi phải không", điều này chứng minh đây không phải là lần đầu tiên cô ấy chuyển tiền. Chẳng lẽ từ trước cho đến nay nhìn Du Lý luôn thiếu tiền như vậy, là bởi vì mỗi lần lãnh lương xong liền phải lập tức chuyển hết tất cả đi ra ngoài?
Nếu tính mỗi tháng năm trăm ngàn như vậy, thì cũng phải mất hết mấy triệu rồi.
"Nha đầu này là gây ra chuyện gì sao?" Ngược lại lần này Lâm Thư thật ra có cùng suy nghĩ với Triệu Tiểu Tiên, nhíu mày hỏi.
"Không giấu gì mẹ, thật ra con cũng tò mò chuyện này lâu rồi." Triệu Tiểu Tiên nói hai ba câu, đem hết những loại biểu hiện trước đây của Du Lý nói ra, cùng các loại suy đoán của bản thân đối với Du Lý cũng nói một lần cho Lâm Thư nghe, hai người rất nhanh đạt được nhận thức chung.
"Chúng ta đây cũng là hợp lý hoài nghi, nếu như nó không có chuyện gì chính là tốt nhất, lỡ như nó đang gặp phải chuyện gì không tốt, chúng ta cũng có thể giúp đỡ nó một tay, hoặc là giúp nó sớm quay về với chính đạo, có đúng hay không?" Lâm Thư hợp tình hợp lý nói lưu loát về suy nghĩ của mình một chút, ngay sau đó liền hoàn toàn chiếm được sự tán thành của Triệu Tiểu Tiên.
"Đúng!"
"Vậy..." Lâm Thư xoay cái cổ một cái, tỏ ý ra hiệu. "Lên?"
"Lên!"
Thời điểm Du Lý gọi điện thoại có thể là do tâm tư đang tập trung vào chuyện khác, cho nên không có phát hiện ra cái gì, nhưng mà điện thoại vừa tắt, thời điểm cô hít sâu một cái nhìn đèn xanh đèn đỏ ở phía đường đối diện, lại đột nhiên cảm giác được một cái không khí không được bình thường.

Quả nhiên vừa quay đầu lại liền phát hiện nhóm hai người thần thần bí bí, đã bị người khác phát hiện ra đến không còn sót lại một chút gì, còn muốn làm bộ làm tịch dựa vào phía sau cột điện, người thì giả vờ ngẩng đầu nhìn bầu trời người thì giả vờ nhìn người qua đường.
Du Lý: "..."
Tuy rằng cái lớp học đọc khẩu hình kia là vừa đủ điểm đậu, nhưng mà năng lực điều tra và phản trinh sát, hoặc là phản theo dõi thì Du đồng học tương đối khá. Đối phó với Triệu Tiểu Tiên cùng Lâm Thư giống như thế này, quả thật là giống như tiến sĩ Bắc Đại đang trêu đùa với học sinh tiểu học ở nông thôn, căn bản là không đáng nhắc đến.
- ---------------------------
Ngày 22-02-2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.