Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt của Triệu Tiểu Tiên có thể thấy được bằng mắt là đỏ như một bông hoa. "Cái người này..." Quả thật là không biết xấu hổ!
Doãn tổng quả thật là không biết xấu hổ, nhưng trước mắt cũng chỉ là ngoài miệng trêu chọc, sau khi chọc cho người kia nóng giận xong lại nghiêm túc trấn an: "Ngày mai tôi được nghỉ ngơi một ngày."
"Nghỉ ngơi?" Quả nhiên vừa nghe được hai chữ kia, Triệu tiểu thư liền quên hết tất cả sự xấu hổ mới vừa nãy kia, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng.
"Ân." Doãn Tân gật đầu nói: "Có muốn đi ra ngoài chơi không?"
Triệu Tiểu Tiên liên tục gật đầu.
"Được, liều mình bồi quân tử."
Triệu Tiểu Tiên: "...Cũng không phải là lên núi đao xuống biển lửa."
Doãn Tân cầm quần áo đi tắm rửa. "Đúng rồi, vừa nãy cô xuống lầu làm gì?"
Không nói chuyện này Triệu Tiểu Tiên đã quên mất, nàng kéo chăn xuống, tay nhỏ xoa xoa bụng, sau đó chậm rãi ném ra một chữ: "Đói."
"...Buổi tối không ăn no sao?"
"Không có khẩu vị."
Doãn Tân lại đem đồ vật ở trong tay buông xuống: "Nhớ tôi đến nỗi ăn uống không có mùi vị gì?"
Triệu Tiểu Tiên theo thói quen ném cái gối đầu về phía Doãn Tân, thay cho câu trả lời.
Đêm hôm khuya khoắc, quản gia và người hầu của biệt thự đều đã sớm đi ngủ hết, tuy rằng cũng không phải là không thể kêu thức dậy, nhưng mà Doãn tổng mang tấm lòng yêu thương dân chúng, quyết định không cần phải phát động chiến tranh.
Doãn Tân đi xuống lầu, vào phòng bếp, nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh, cùng một loạt những dụng cụ làm bếp không tính là quen thuộc, đứng tại chỗ suy tư trong một phút đồng hồ.
Các loại tiết mục nói về đồ ăn ngon cô vẫn có xem qua một chút, chẳng những xem qua, còn nghĩ đến việc đầu tư một chút 'Thành phố S trên đầu lưỡi', sau đó có đầu tư hay không cũng không nhớ rõ, công việc trong tay quá nhiều, rốt cục đem một vài chuyện không quan trọng quên lãng.
Nhưng mà trước mắt thì những chuyện đó đều không phải là trọng điểm, Doãn Tân tự hỏi xong vẫn là lấy điện thoại di động ra, thuận tay chọn một cái thực đơn ở trên Baidu.
Nghĩ lại những chuyện lớn hơn, khó khăn hơn cô đều có thể giải quyết ổn thỏa, nấu cơm thôi mà, còn không phải là chuyện nhỏ?
Lại nói tiếp, tại sao đồ ăn lúc sáng không còn thừa lại một chút nào, nếu không lúc này hâm lại một chút thì tốt rồi.
"Rốt cuộc cô làm xong chưa a?" Đang nghĩ mãi không ra, giọng nói của Triệu Tiểu Tiên từ bên ngoài phòng ăn truyền vào trong phòng bếp.
Đại tiểu thư ngồi ở trên ghế, đang vô cùng buồn chán đong đưa hai chân, chỉ riêng chờ đồ ăn đều là vẻ mặt không vui.
Ngược lại cũng không phải là ghét bỏ động tác chậm chạp của Doãn Tân, đơn thuần là đói bụng đến không có tinh thần.
"Vĩnh viễn đừng nghi ngờ người yêu của cô được không." Doãn Tân vừa vụng về tay chân, vừa có trình tự đáp lại nghi vấn của Triệu Tiểu Tiên. Thiếu chút nữa liền hỏi ngược lại một câu, tôi xong hay chưa chẳng lẽ cô còn không biết?
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Tại sao nàng lại cảm thấy tối hôm nay Doãn Tân đặc biệt nghịch ngợm?
Bởi vì rốt cuộc được nghỉ ngơi, cho nên hăng hái khác thường?
Bận rộn đến hơn nửa tiếng đồng hồ, kim đồng hồ đã lướt qua mười hai giờ, Doãn Tân mới cầm hai phần đồ ăn từ bên trong đi ra.
Lúc này Triệu Tiểu Tiên đã nằm ở trên bàn, một bộ dạng đã ngủ rồi, nghe thấy động tĩnh mới đột nhiên mở ra hai mắt.
Doãn Tân đem đồ ăn đặt lên bàn, trên mặt là nụ cười đắc ý với thành quả của bản thân. "Thế nào?"
Triệu Tiểu Tiên:...
"Hết rồi?"
Một dĩa cà chua xào trứng, một chén cháo?
Cà chua bị cắt đến lung tung rối loạn thì thôi đi, cái trứng này còn bị khét một nửa.
"Hết rồi." Doãn Tân ngồi xuống ở phía đối diện Triểu Tiểu Tiên. "Giờ này vẫn nên ăn ít một chút, nếu không sẽ dễ tăng cân."
"..." Đây chính là lý do mà cô đem cà chua xào trứng làm thành bộ dạng như thế này, để khiến cho người khác không muốn ăn?
Nhưng mà vì Doãn tổng lần đầu tiên tự mình xuống bếp, Triệu Tiểu Tiên vẫn là nể mặt cầm đôi đũa lên, sau khi lựa chọn hết nửa ngày, trước tiên là lấy ra một cái vỏ trứng gà từ bên trong dĩa.
Doãn Tân:...
Ném xuống vỏ trứng, Triệu Tiểu Tiên mới gắp một miếng trứng nhỏ, ngoài miệng còn nói một chút lời đánh giá có chút ghét bỏ: "Để cho ba mẹ tôi biết tôi ăn uống như thế này ở nhà cô, đại khái là muốn cùng cô cá chết lưới rách."
Doãn Tân không dám gật đầu bừa. "Ngược lại tôi cảm thấy cho dù ba mẹ cô có đi ngủ thì nằm mơ cũng sẽ rất vui vẻ."
Trong khi nói chuyện, Doãn Tân đã được như ý nguyện nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên đem miếng trứng gà bỏ vào trong miệng, thật ra trước khi đem ra cô đã thử qua trước, bề ngoài tuy rằng khó coi một chút, nhưng mà mùi vị lại không có tệ như vậy.
Quả nhiên sau khi tiểu công chúa cắn hai cái, sắc mặt không còn khó coi như vậy. "Mùi vị ngược lại cũng tạm ổn."
"Đó là đương nhiên."
Doãn Tân tự nhận trù nghệ của bản thân mình hơi kém một chút, nhưng đối với trị số vẫn là rất mẫn cảm, theo chỉ dẫn trên thực đơn, mỗi một cái gia vị dùng liều lượng bao nhiêu cô đều nghiêm khắc khống chế, cho nên thành phẩm tự nhiên sẽ không quá khó ăn.
"Cô không ăn sao?" Triệu Tiểu Tiên hỏi.
"Tôi không có đói bụng."
Triệu Tiểu Tiên không yên lòng: "Không phải là cô đã hạ độc rồi chứ?"
Doãn Tân còn nghiêm túc trả lời lại: "Đã bỏ một ký thuốc trừ sâu."
Lỗ tai của Triệu Tiểu Tiên sau khi nghe được ba chữ 'thuốc trừ sâu', động tác tay cùng miệng cũng không dừng lại một chút nào.
Doãn Tân lại hỏi: "Ngày mai muốn đi chơi ở đâu?"
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút, sau đó phun ra hai chữ: "Bạt nhún."
Cái loại vận động nhảy bạt nhún này Triệu Tiểu Tiên đã muốn đi từ rất lâu rồi, nhưng mà luôn gặp một số nguyên nhân trở ngại nên vẫn chưa thực hiện được. Lúc trước nếu không phải là 'dì cả' đến, thì chính là bị trật chân, nếu không nữa thì 'dì cả' của Lạc Đồng An đến, quá trình vô cùng lận đận.
Hiếm khi bây giờ nàng hoàn toàn bình thường, Doãn Tân còn vô cùng sảng khoái mà đáp ứng.
"Trước tiên nói cho rõ a, tôi cùng cô đi ra ngoài cũng không có ý gì khác." Ngày hôm sau Triệu Tiểu Tiên ngồi kế bên ghế tài xế của Doãn Tân, vừa nhìn vào trong gương chỉnh lại mái tóc ở trước trán, vừa giống như lạy ông tôi ở bụi này cứ mãi thanh minh.
Doãn Tân trước khi đi ra cửa cũng đặc biệt sửa soạn cho bản thân, hiển nhiên là vô cùng coi trọng chuyến đi ngày hôm nay, dù sao thì nói theo một ý nghĩa nào đó, đây hẳn là lần đầu tiên cô và Triệu Tiểu Tiên hẹn hò sau khi hai người lãnh chứng. Thư ký hay là vệ sĩ gì đó một người cũng không mang theo, chỉ có hai người là cô và Triệu Tiểu Tiên.
Nhưng mà lúc này lại có chút giống như là đi vào cõi thần tiên, thế cho nên Triệu Tiểu Tiên nhấn mạnh nửa ngày cô cũng không có phản ứng gì.
Triệu Tiểu Tiên quay đầu lại liếc nhìn Doãn Tân một cái. "Cô có đang nghe tôi nói chuyện hay không?"
Doãn Tân hoàn hồn trở về. "Đang nghe đây." Cô cười cười nói: "Cho nên... hẳn là có ý gì sao?"
Triệu Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn Doãn Tân trong chốc lát, ngược lại cũng không có nói tiếp.
Nàng chỉ là không muốn làm cho bản thân thoạt nhìn chuyển biến quá nhanh, cứ như vậy mà không tính toán hiềm khích trước đây, tha thứ và đón nhận Doãn Tân, cũng thuận tiện luôn luôn nhắc nhở bản thân, còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Doãn Tân như vậy.
"Cũng không có ý gì." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi nói: "Nhờ phúc của cô, bây giờ không có ai muốn chơi với tôi."
Lời này nói đúng cũng không đúng, sau khi Triệu Tiểu Tiên gả vào Doãn gia, chắc là có không ít người có ý đồ muốn làm thân với Triệu Tiểu Tiên, chỉ là nha đầu này tư tưởng trong sáng, khinh thường cái loại phụ nữ giả dối, thông đồng a dua nịnh hót.
Thật ra Doãn Tân biết, đối tượng chủ yếu mà Triệu Tiểu Tiên muốn nói đến chính là - Lạc Đồng An.
"Cô chỉ có một người bạn là Lạc Đồng An sao?"
"Là chỉ có một người bạn thật tình đối đãi với tôi như vậy." Tuy rằng bây giờ mới biết được, cái loại 'thật tình' cũng có một mặt giải thích khác.
Thật ra Doãn Tân cũng có thể lý giải được, loại người giống như các cô, mối quan hệ bạn bè bình thường sẽ không có người nào đơn thuần như vậy. Người bên cạnh phần lớn đều mang theo mục đích, mỗi người đều theo đuổi lên vị trí cao, một khi ngã xuống, thì sẽ không chút lưu tình nào giẫm lên trên thi thể của cô.
Đây cũng là lý do vì sao Doãn Tân làm bạn bè với Du Lý, lại nói tiếp, người phụ nữ kia lúc trước nghèo đến nỗi phải uống gió Tây Bắc.
Trước kia Doãn Tân vẫn luôn không hiểu được, vì sao một người cảnh sát lại có thể trải qua những ngày tháng thảm đến như vậy?
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, Triệu Tiểu Tiên lại thở dài, vô cùng cảm khái nói: "Cô sẽ không hiểu."
Những suy nghĩ trầm lắng trong đầu của Doãn Tân cứ như vậy trong nháy mắt bị Triệu Tiểu Tiên quét sạch không còn lại gì, cười nói: "Tại sao tôi lại không hiểu?"
"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Triệu Tiểu Tiên mắt điếc tai ngơ, lại hỏi: "Vừa rồi cô đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Doãn Tân hồi tưởng lại một chút. "Nha, suy nghĩ chuyện hôn lễ."
"Hôn lễ bạn gái cũ của Du Lý?"
"Ách." Doãn Tân bất đắc dĩ nói: "Là hôn lễ của chúng ta."
Triệu Tiểu Tiên:!
"Hôn... hôn lễ?"
"Ân." Doãn Tân nói: "Ba mẹ của tôi cũng không biết khi nào mới trở về, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc có nên chờ bọn họ trở về rồi mới làm hay không."
"Đương nhiên nên a!" Triệu Tiểu Tiên gấp gáp nói, nàng thẳng lưng lên, một bộ dáng vô cùng nghiêm túc nói: "Chuyện lớn giống như là kết hôn, vẫn nên có mặt ba mẹ của hai bên thì mới tốt..."
Doãn Tân nghi hoặc nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, ngay sau đó lại hiểu rõ, xem ra là cô nàng vẫn chưa có chuẩn bị tốt a.
Nghĩ lại một chút, dù sao hôn lễ cũng là chuyện quan trọng trong mắt của bao người, nếu không phải là hai bên yêu thương lẫn nhau, cảm tình đúng thời điểm, đại khái cũng không tính là chuyện tốt gì.
Doãn Tân suy nghĩ thông suốt, cũng không có vạch trần, chỉ gật gật đầu. "Vậy thì chờ thêm một chút."
Triệu Tiểu Tiên lúc này mới thở ra một hơi, lại vội vàng không ngừng một lần nữa nói sang chuyện khác: "Nhưng mà cô thật sự muốn giúp Du Lý, giả vờ làm bạn gái của cô ấy?"
"Nếu như cô không đồng ý, tôi có thể không giúp."
Triệu Tiểu Tiên không phát biểu ý kiến, cân nhắc trong chốc lát rồi nói: "Không thì cô nói cho tôi nghe một chút đi, rốt cuộc là tại sao lại như thế này? Cái người bạn gái cũ này có lai lịch gì?"
Doãn Tân: "Thật muốn biết?"
Triệu Tiểu Tiên: "Tò mò thôi."
"Nói cho cô nghe cũng được, nhưng mà..." Doãn Tân kéo khóe môi lên một chút. "Trước tiên cô hôn tôi một cái."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Triệu Tiểu Tiên theo bản năng che miệng mình lại, oán giận nhìn Doãn Tân.
Người này cũng thật là biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cầm thông tin tình báo của người khác mà đi lừa gạt nụ hôn của nàng, một chút cũng không phúc hậu.
"Cô đoán thử xem nếu Du Lý biết, có phải là sẽ đánh chết cô hay không?"
Doãn Tân ngược lại một chút cũng không sợ hãi. "Tuy rằng hình như không được tốt lắm, nhưng nếu như cô có thể hôn tôi một cái, có bị đánh chết cũng đáng."
Triệu Tiểu Tiên: "...Da mặt của cô tại sao lại dày như vậy?"
Doãn Tân cười cười: "Da mặt tôi dày, đâu phải là ngày đầu tiên cô mới biết?"
Thật đúng là không phải ngày đầu tiên, chỉ có thể nói Doãn Tân thường sẽ khiến cho nàng thay đổi nhận thức về cô ấy.
Nhưng mà... Thật ra cũng không phải là không được.
Triệu Tiểu Tiên hơi hơi di chuyển cái tay đang che miệng, nhìn thoáng qua đôi môi đỏ của mình ở trong gương. "Vậy cô chờ tôi một chút."
Doãn Tân:?
Cô nhìn từ trong kính chiếu hậu, thấy Triệu Tiểu Tiên đột nhiên hơi cúi người xuống đưa lưng về phía mình, sau đó tìm tìm kiếm kiếm không biết đang làm cái gì, nhưng mà rất nhanh lại ngồi dậy rồi xoay trở về.
Doãn Tân nhìn thoáng qua, không nhìn thấy nha đầu này có thay đổi gì.
Ngay sau đó, Triệu Tiểu Tiên bỗng nhiên đến sát gần lại đây, ở trên má của cô 'Ba' một tiếng, hôn một cái đặc biệt vang dội.
Doãn Tân thiếu chút nữa bị nụ hôn kia làm cho bối rối.
Ngược lại cô không ngờ được Triệu Tiểu Tiên lại dùng một độ lực lớn như vậy, đột nhiên muốn tìm chút lỗi cũng khó khăn.
"Thế nào? Hài lòng chưa?" Triệu Tiểu Tiên cố nén ý cười, nhìn cái dấu môi vô cùng đỏ tươi kia ở trên má Doãn Tân, mặc kệ Doãn Tân có hài lòng hay không, dù sao nàng rất là hài lòng.
Doãn Tân có chút mờ mịt nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái: "Tạm... tạm được đi."
Triệu Tiểu Tiên: "Vậy được rồi, cô bắt đầu tường thuật lại đi."
Doãn Tân:...
"Đại khái tôi chỉ có thể nói với cô một câu." Doãn Tân nói: "Cái người bạn gái cũ kia, có một đặc điểm giống như cô."
Triệu Tiểu Tiên: "Đặc điểm gì?"
Doãn Tân: "Phá sản."
Triệu Tiểu Tiên:...
"Nhưng mà cũng không phải là quá giống, cô ta thích gì sẽ cố ý nói cho Du Lý biết, sau đó Du Lý với cái EQ kia, còn đúng lúc dừng lại ở đó, đã không hiểu là cô ta cố tình nói như vậy, còn tự cho là mình thông minh lén đi mua cho cô ta, nghĩ là quay về sẽ cho cô ta một bất ngờ." Doãn Tân lắc lắc đầu. "Đúng là đồ ngốc!"
"Xấu xa như vậy?"
Doãn Tân: "Đây là sau này tôi giúp cô ấy phân tích mọi chuyện, nếu không mãi cho đến khi bị người ta vứt bỏ, Du Lý còn cảm thấy là do vấn đề của bản thân, còn nói cái gì... Dễ hợp dễ tan."
"Vậy thì bởi vì cái gì?"
"Đại khái là bởi vì Du Lý không có tiền."
"Vậy cái người phụ nữ kia làm cái gì? Hai người họ như thế nào có thể đến được với nhau?" Triệu Tiểu Tiên nghĩ không ra, một người giống như là Du Lý, làm sao lại có thể đi vào trong mắt của cô ta.
"Tôi nói cho cô biết, chuyện này thật sự chính là duyên phận." Doãn Tân nói: "Cái người phụ nữ kia là trong thời điểm Du Lý phá án, tiếp xúc với một người bị hại. Theo như sự phân tích của tôi từ một số tin tức không nhiều lắm, tôi cảm thấy rất có khả năng là nhất kiến chung tình."
"Vậy vì sao Du Lý lại không tiếp tục làm cảnh sát nữa?"
Vấn đề này vừa hỏi xong, Doãn Tân không có lập tức cho nàng đáp án. Cô giống như là đang suy nghĩ một chút, cân nhắc xem có nên nói hay là không nên nói.
"Thật muốn biết?"
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy vấn đề này có chút quen tai, đôi tay nàng ôm ngực, đột nhiên tức giận. "Làm gì, còn muốn lừa gạt một cái hôn khác?"
Doãn Tân nhìn bộ dáng không sợ hãi mà xoắn tay áo lên của Triệu Tiểu Tiên, không ngừng buồn cười. "Không phải, chuyện này nếu nói không tốt, sợ là Du Lý thật sự sẽ tức giận."
"Tôi bảo đảm không để cho cô ấy biết!" Triệu Tiểu Tiên thề thốt nói.
Doãn Tân nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng bộ dáng kiên định của Triệu Tiểu Tiên, thỏa hiệp nói: "Vậy để tôi lén nói cho cô biết."
"Ân ân."
"Cũng chính là cái lúc mà cô ấy bị bỏ rơi, tâm tình không tốt, có một khoảng thời gian đều không có tâm trạng gì. Sau đó có một lần hành động, thời điểm nổ súng bị trượt một chút, ngộ thương đến người vô tội."
"A?!" Triệu Tiểu Tiên hiển nhiên là bị cái đáp án này làm cho khiếp sợ. "Nghiêm trọng như vậy."
"Thật ra tôi cảm thấy có trạng thái hay không chỉ là do cảm giác của bản thân Du Lý, nhưng mà thời điểm hành động, tinh thần của mọi người đều vô cùng khẩn trương, cô ấy cũng không có khả năng không tập trung a. Cho nên cái phát súng kia, tôi cảm thấy cũng chỉ là do tình huống đặc thù ở hiện trường làm cho bị trượt, không có quan hệ quá lớn đến chuyện khác." Doãn Tân nói: "Nhưng mà Du Lý cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân, còn cảm thấy mình như vậy, căn bản không xứng làm cảnh sát. Cho nên liền từ chức."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tiểu Tiên trầm xuống, tâm tình theo lời kể của Doãn Tân lên xuống không ngừng. "Vậy... cái người bị Du Lý ngộ thương thì sao?"
"Bị thương ngoài da, thật ra vấn đề cũng không lớn."
Đột nhiên Triệu Tiểu Tiên không biết nên nói cái gì, hoặc là chuyện này nàng cũng chỉ nên nghe một chút là được rồi, không cần phát biểu ý kiến gì.
"Không ngờ rằng Du Lý còn có một quá khứ như vậy."
"Đúng vậy, thật ra sau khi cô ấy từ chức, tôi vẫn luôn muốn gọi cô ấy đến đây, nhưng mà cô ấy lại không chịu, có thể là không muốn tiếp nhận cái loại giúp đỡ này."
"Vậy sao cô ấy còn chấp nhận làm vệ sĩ cho tôi?"
Doãn Tân bất đắc dĩ nói: "Chuyện này không phải đã nói với cô rồi sao, đây là tôi thỉnh cầu cô ấy, thiếu cô ấy một ân tình. Không phải tôi giúp cô ấy, mà là cô ấy giúp tôi."
Ngược lại Triệu Tiểu Tiên cảm thấy không chỉ đơn giản có như vậy, cũng không thể loại trừ. Doãn Tân chỉ là muốn tìm một cái cớ hợp tình hợp lý, cùng lúc một việc có thể đạt được hai kết quả.
Khu nhảy bạt nhún có hơi xa, toàn thành phố chỉ có hai ba nơi, cái gần nhất cũng phải lái xe hơn một giờ đồng hồ.
Hai người trò chuyện về Du Lý xong lại câu được câu không nói sang chuyện khác, chờ đến nơi, Triệu Tiểu Tiên cũng đã nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ.
Doãn Tân dừng xe lại, nhéo một cái ở trên khuôn mặt của Triệu Tiểu Tiên. "Đến rồi."
Khu nhảy bạt nhún so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn một chút, đang trong thời gian làm việc nên không có nhiều người đến chơi lắm, Doãn Tân đứng ở một bên nhìn trang bị, thấy những chiếc mũ đã được những người chơi khác sử dụng qua, chịu không được nhíu nhíu mày. "Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến muốn chơi cái này?"

"Chính là đột nhiên nhớ đến nên muốn chơi a."
Doãn Tân: "Nhớ trước đây trong công ty có một người nhân viên, thời điểm được nghỉ đến đây chơi, sau đó làm cho cổ bị trật một cái."
"Nhảy bạt nhún như thế nào mà lại có thể bị trật cổ?"
"Nhảy quá cao, thời điểm rơi xuống cái đầu cắm xuống."
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên không biết nên đồng tình hay là trực tiếp cười ra tiếng.
"Đi thôi, chúng ta qua bên kia."
Doãn Tân bị Triệu Tiểu Tiên lôi kéo đi, còn thử yếu ớt thăm dò một chút. "Tôi có thể hay không..." Ở bên cạnh nhìn cô chơi?
"Không thể!" Lời còn chưa nói xong liền trực tiếp bị cắt đứt, Triệu Tiểu Tiên nói: "Nhất định phải cùng nhau chơi!"
Doãn tổng nhận mệnh thay xong quần áo, thỉnh thoảng còn hướng về phía giữa sân chơi quét vài lần.
Cũng may là đang trong thời gian làm việc, sẽ không gặp phải nhân viên và đồng nghiệp.
Nhưng mà không biết là vì cái gì, Doãn Tân luôn cảm thấy những người đi ngang qua đều nhìn cô, ánh mắt còn có chút quái dị.
Mãi cho đến khi có một chàng trai nào đó theo phong cách hip hop, chỉ vào mặt của cô. "Cái hình xăm này cũng không tồi a."
Doãn Tân:??
Nhìn vào gương mới biết được, cái dấu môi này của Triệu Tiểu Tiên đã ở trên mặt cô hơn một tiếng đồng hồ.
"Ha ha ha ha... Tôi cảm thấy, khá xinh đẹp, ha ha..." Nghẹn một đường, rốt cục Triệu Tiểu Tiên cười đến nỗi không thể khống chế.
Xuất phát từ việc muốn trả thù, Doãn Tân sờ soạng một cái ở trên mặt của mình, sau đó lại dùng son môi dính ở trên ngón tay, mạnh mẽ bôi lên chóp mũi của Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức tức giận đến giậm chân: "Cái người này, lòng trả thù cũng quá nặng đi!"
Doãn Tân lại một bộ dáng nghiêm trang. "Tôi cảm thấy, cái này gọi là có phúc cùng hưởng."
Hai người đều là lần đầu tiên đến đây, lúc đầu đủ các loại mơ hồ không thích ứng, té ngã không biết bao nhiều lần.
Nhưng mà nhảy một hồi sau liền giống như đã bắt đầu thành thạo, ít nhất sẽ không lại giống như lúc đầu, rơi xuống khó coi và thảm như vậy.
Triệu Tiểu Tiên đương nhiên là nhảy rất vui vẻ, còn muốn học theo vị đại ca ở bên cạnh thử chút kiểu mới, kết quả ngoại trừ làm rối loạn đầu tóc, khuôn mặt cũng nóng đến đỏ bừng, nhưng lại không có chút tiến bộ.
"Có nóng hay không?"
"Nóng." Triệu Tiểu Tiên thở gấp một hơi lớn, còn cười rất là vui sướng. "Nóng muốn chết."
"Cầm lấy." Doãn Tân không biết từ nơi nào biến ra một chai nước. "Nếu không thì qua hồ bọt biển ở bên kia chơi một lát?"
Triệu Tiểu Tiên đứng dậy vỗ vỗ mông, vui vẻ tiếp nhận. Nàng vừa đi theo ở phía sau Doãn Tân vừa cảm nhận được trong túi giống như chấn động một chút, sau khi lấy ra thì đúng lúc nhận được cuộc điện thoại do Chu Tịnh gọi đến.
Triệu Tiểu Tiên: "Có chuyện gì?"
Chu Tịnh: "Tiểu thư, chị đi ra ngoài lúc nào vậy, sao em lại không biết?"
"Ách..." Nghe thấy giọng điệu của đối phương giống như là bị tổn thương, Triệu Tiểu Tiên thuận tiện chột dạ nhìn thoáng qua Doãn Tân đang đứng ở bên cạnh. "Em... em có chuyện gì thì mau nói đi?"
"Vẫn là chuyện của tòa nhà, gần đây có mấy người kinh doanh muốn đi vào, có mấy cái hợp đồng cần chị ký tên."
Triệu Tiểu Tiên: "Chị biết rồi, chờ chị trở về sẽ ký."
Chu Tịnh hỏi: "Bây giờ chị đang đi chơi ở đâu vậy?"
"Nhảy bạt nhún." Triệu Tiểu Tiên nói xong liền đột nhiên hưng phấn lên. "Trước kia vẫn luôn không có đi được, nhưng mà thật sự là chơi rất vui a!"
Kết quả là Triệu Tiểu Tiên ở bên này hưng phấn không được bao lâu, Chu Tịnh ở đầu bên kia giọng nói lập tức khẩn trương lên: "Nhảy bạt nhún?!"
Giọng điệu nghiêm túc của đối phương khiến cho người khác hoảng hốt, Triệu Tiểu Tiên lập tức kinh ngạc. "Làm... làm sao vậy?" Nhảy bạt nhún thì có vấn đề gì?
"Tiểu thư, chị không nhớ gì sao? Có phải là chị đã quên hay không..." Chu Tịnh vội la lên:"Chị... chị còn muốn mang thai hay không??"
Triệu Tiểu Tiên:...!
Nhận được lời nhắc nhở, trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên lập tức chết lặng tại chỗ, chai nước suối ở bên miệng thiếu một chút nữa cũng không cầm chắc, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Đúng vậy! Tại sao nàng lại có thể quên mất một chuyện quan trọng như vậy! Nếu thật sự mang thai, bản thân mình là cố ý, cảm thấy rơi còn không đủ nhanh a!
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chị quên mất..." Triệu Tiểu Tiên gấp đến mức gãi gãi đầu. "Chắc là không có gì việc, dù sao mới có mấy ngày, chắc chưa có kết quả đâu?"
"Em cũng không biết là có chuyện gì hay không, nhưng mà thời gian mang thai dù sao cũng phải... đề phòng lỡ như một chút?" Chu Tịnh cũng không phải là người có kinh nghiệm, không có căn cứ gì, đơn thuần chỉ là thận trọng. "Nếu không thì chị đi tìm gặp bác sĩ hỏi một chút?"
Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân ở phía trước, nhỏ giọng nói: "Hiện tại làm sao mà đi gặp được, chị đang ở bên cạnh Doãn Tân..."
"Làm sao vậy?" Mới vừa nói xong, Doãn Tân giống như là cảm nhận được chuyện gì, liền quay đầu hỏi một câu.
Triệu Tiểu Tiên lập tức tắt điện thoại, sau hai phút cứng ngắc tại chỗ, lắc lắc đầu giống như cái trống bỏi. "Không có việc gì!"
Doãn Tân nửa tin nửa ngờ: "Điện thoại của ai?"
"Chu Tịnh." Triệu Tiểu Tiên nói đúng sự thật: "Cô ấy nói có mấy cái hợp đồng cần phải ký gấp, nói tôi tranh thủ quay về."
"Hợp đồng gì mà gấp như vậy?"
"Dù sao thì, chính là rất sốt ruột." Triệu Tiểu Tiên đem điện thoại di động bỏ vào trong túi. "Nếu không thì tôi đi về trước? Đúng lúc tôi cũng mệt rồi..."
Bộ dạng của Triệu Tiểu Tiên với đôi mắt trông mong này ngược lại rất có sức thuyết phục, mặc dù các nàng với mới đến đây chưa đầy nửa tiếng.
Doãn Tân: Cho nên hẹn hò cứ như vậy... mà kết thúc?
Doãn Tân vẫn là thử tranh thủ một chút: "Nếu như mệt mỏi thì tìm một quán cà phê ngồi xuống một chút. Nếu hợp đồng cần gấp thì để cho Chu Tịnh mang lại đây." Doãn Tân càng nói thì càng cảm thấy cái ý kiến này rất đáng tin cậy. "Nếu không nữa thì để Tôn Ngang đem lại đây cũng được."
Triệu Tiểu Tiên gấp hiển nhiên không phải là vì chuyện hợp đồng, mới vừa trải qua vận động nhảy bạt nhún đến khí thế ngất trời, Triệu Tiểu Tiên nóng lòng cứu con đến nỗi chỉ hận không thể lập tức không nắm lấy bác sĩ hỏi một câu, cái hành vi ngu ngốc như vậy có thể trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của đời sau hay không.
Ngược lại nếu không có mang thai thì cũng không sao, chỉ sợ là mười ngày sau bác sĩ nói cho nàng biết, vốn dĩ là có, chỉ vì nàng nhảy bạt nhún liền thành không có.
- ---------------------------
Ngày 26-10-2020
P/S: Doãn phu nhân cứ yên tâm nhảy bạt nhún, trong bụng làm gì có em bé đâu mà rớt ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.