Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tiểu Tiên thề là bản thân đã rất nỗ lực nhẫn nhịn, nhưng mà vẫn không thể nào nhịn được, cho nên dù không thể đem Doãn Tân đè xuống đất đánh một trận thì ít nhất cũng phải tung ra cái tát này để cho hả giận.
Trợ lý Chu cả buổi sáng trên đường đã luôn khuyên bảo, bây giờ khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình vẫn là vô ý gây ra 'sai lầm lớn', đầu tiên là vô cùng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, chờ thật lâu sau mới vất vả tiêu hóa hiện thực, sau đó cúi đầu tuyệt vọng che mặt thở dài.
Sự việc phát sinh có hơi nhanh, Doãn Tân lúc đầu còn không có phản ứng, cho nên cái tát này của Triệu Tiểu Tiên đánh xong vài giây sau mới bất tri bất giác đưa tay lên, chịu đau che sườn mặt bị đánh của mình.
"Cô...!" Doãn Tân cùng Triệu Tiểu Tiên cho dù là đấu hay nháo đến cỡ nào, cũng sẽ rất ít khi động thủ. "Cô phát điên cái gì vậy?"
Doãn Tân không nói còn tốt, Triệu Tiểu Tiên chỉ là hồng hồng con mắt trừng cô, kết quả lời này của Doãn Tân vừa phát ra, đối phương lập tức bạo vũ lê hoa, ngay tại chỗ khóc lớn cho cô nhìn.

"Uy!" Doãn tổng ngay lập tức luống cuống tay chân. "Làm gì vậy? Cô... cô khóc cái gì... Cô đánh tôi mà cô còn khóc?"
Triệu Tiểu Tiên mắt điếc tai ngơ, càng khóc càng thảm thiết. "Doãn Tân, cái người này, vương bát đản! Cô, cô... Cô nói đi, có phải là do cô làm hay không?!"
"Tôi làm gì?"
"Cô đừng tưởng là tôi không biết!" Triệu Tiểu Tiên lau nước mắt. "Không phải là cô muốn đối phó với tôi hay sao, cô nhắm vào tôi là được rồi, liên lụy đến người nhà thì có bản lĩnh gì chứ!"
Doãn Tân nghe xong liền hiểu. "Cô không phải cho rằng, chuyện công ty nhà cô là do tôi làm đó chứ?"
"Ngoại trừ cô ra thì còn có người nào khác?!"
Doãn Tân: "Tôi..."
Triệu Tiểu Tiên hít hít cái mũi, sau khi phát tiết một hồi tâm tình tựa hồ có chút dịu lại, lúc này mới nhớ đến bản thân mình đến đây một chuyến thật ra mục đính chính là vì cầu hòa, làm phiền Doãn Tân giơ cao đánh khẽ.
Cho dù trong lòng có hàng ngàn hàng vạn cái không muốn, Triệu Tiểu Tiên không thể không vì Triệu gia mà suy nghĩ, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, nói. "Tôi biết giữa chúng ta có nhiều chuyện không được hòa hợp, nhưng chuyện đó không có liên quan gì đến công ty nhà tôi! Cho nên phiền cô..."
Doãn Tân:???
"Buông tha tôi" hoặc là "Tha thứ cho tôi" cũng hoặc là "Giơ cao đánh khẽ", những câu linh tinh ý nghĩa tự hạ thấp thân phận, hèn mọn khẩn cầu, Triệu Tiểu Tiên giãy giụa cả buổi chính là một chữ cũng nói không nên lời.
Cho nên Doãn Tân nhẫn nại chịu đựng nửa ngày, cuối cùng chờ được một câu. "Làm người tốt."
Triệu Tiểu Tiên nói: "Làm phiền cô làm người tốt đi."
Doãn tổng quả thật là vừa bực mình vừa buồn cười, nếu người đứng trước mặt cô không phải là Triệu Tiểu Tiên, đại khái cô sẽ lập tức kêu bảo vệ đem người đuổi ra ngoài, hơn nữa vĩnh viễn sẽ đưa tất cả thông tin vào sổ đen.
Doãn Tân hít sâu một hơi, bị Triệu Tiểu Tiên chọc tức nhiều năm như vậy, sớm đã có năng lực tự mình điều tiết.
"Triệu tiểu thư, tôi cần thiết phải thanh minh một chút, chuyện công ty nhà cô, không có nửa điểm quan hệ gì với tôi."
Triệu Tiểu Tiên đương nhiên là không tin. "Sao có thể không quan hệ gì với cô?"
"Tôi thề cho cô xem được chưa?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Không còn tiếp tục hùng hổ dọa người, cũng không biểu hiện là Triệu Tiểu Tiên thật sự tin Doãn Tân, mà là xuất phát từ mục đích thứ hai của ngày hôm nay.
Mục đích này Triệu Tiểu Tiên không có nói qua với bất cứ người nào, chỉ là yên lặng chuẩn bị ở trong lòng. Nàng nghĩ nếu như chuyện này thật sự không có liên quan gì đến Doãn Tân hoặc cho dù có liên quan đến Doãn Tân, thì chỉ cần giúp Triệu gia vượt qua cửa ải khó khăn lần này, như thế nào cũng đều tốt.
Cho dù thật sự phải gả cho cái tên quỷ chán ghét này.
Triệu Tiểu Tiên bình tĩnh thật sự là nằm ngoài dự đoán của Doãn Tân, sau đó còn chưa kịp phát sinh nghi vấn đã nghe đối phương hỏi. "Lời nói lúc trước của cô, có còn tính hay không?"
Doãn Tân mờ mịt chớp mắt một cái. "Cô là chỉ câu nào?"
Triệu Tiểu Tiên cắn môi nhỏ. "Năm tỷ, sính lễ."
Doãn Tân: "...?"
Thời điểm trợ lý Chu ngạc nhiên há to miệng, Triệu Tiểu Tiên lại cất một bước hướng vào bên trong cánh cửa, sau đó thuận tay đóng cửa lại, đem trợ lý nhốt ở bên ngoài.
Doãn Tân bởi vì vậy cũng lui về phía sau một bước, cô nhìn Triệu Tiểu Tiên làm một loạt động tác, thuận tiện lại nghe đối phương tiếp tục nói. "Năm tỷ, tôi đồng ý cùng cô kết hôn, cô cũng đồng ý với tôi, đem tất cả ân oán xóa bỏ hết."
Doãn Tân:...
"Cho dù có chuyện gì không thể xóa bỏ." Triệu Tiểu Tiên ủy khuất mong đợi nhìn Doãn Tân, cố nén nước mắt, bộ dáng làm cho người khác đau lòng muốn nhẹ nàng ôm hôn một cái. "Cô khi dễ tôi là được rồi, không cần liên quan đến những người khác."
Doãn Tân nuốt một ngụm nước bọt, bị Triệu Tiểu Tiên dùng ánh mắt ướt đẫm như vậy nhìn mình, cô cảm thấy trong lòng nháy mắt nổi lên một ngọn lửa vô danh.
Doãn Tân đi về phía trước nửa bước, giơ tay chống ở trên cửa, đem tiểu công chúa ngày hôm nay mang giày so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu giam cầm ở bên trong cánh tay.
Doãn Tân cúi thấp đầu. "Cô xác định?"
Triệu Tiểu Tiên nắm góc áo. "Ân..."
"Cô có biết chính xác bản thân mình đang nói cái gì không?" Doãn Tân lại hỏi một lần nữa.
Triệu Tiểu Tiên cũng cúi thấp đầu, nhắm mắt, lại kiên định "Ân" một tiếng.
Doãn Tân liếm một chút đôi môi có chút khô của mình, có một loại kích động không kiềm nén được chạy nhảy lung tung ở trong cơ thể.
Nhưng Doãn Tân vẫn nỗ lực kiềm chế bản thân xúc động muốn vui vẻ cười to, vẫn duy trì mặt ngoài bình tĩnh, tinh tế tiếp cận, đồng thời sử dụng một loại giọng điệu trêu đùa, mê hoặc tiểu khả ái tự mình đưa đến cửa ở trước mắt.
"Vậy cô hôn tôi một cái."
"Chát ——"
Đáp lại Doãn Tân chính là cái bàn tay thứ hai trong cùng một ngày.
"Xin... xin lỗi, tôi..." Đánh xong, Triệu Tiểu Tiên cũng bối rối. "Tôi phản xạ có điều kiện."
Doãn Tân: "..."
Nữ nhân này là muốn đánh mình đã bao lâu rồi?
Doãn Tân bị một cái tát đánh lạnh thấu cả tim, một chút hứng thú cứ như vậy cũng hoàn toàn bị đánh tan.
Cô đứng thẳng lưng, đồng thời kéo ra một khoảng cách nhìn Triệu Tiểu Tiên, mơ hồ thở ra một hơi.
Lại nói, ban đầu cô cũng không định làm như vậy, nhưng chỉ cần đối mặt với Triệu Tiển Tiên, Doãn Tân cho dù có tức giận như thế nào cũng không thể bộc phát ra được. Rõ ràng một khắc trước còn nén giận muốn chết, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ khả ái đáng yêu này, cũng chỉ còn lại cảnh đẹp ý vui.
Đại khái đây chính là số mệnh phải chịu trong kiếp này.
Không chịu hôn thì thôi, Doãn Tân bĩu môi, xoay người đi về hướng phòng khách.
"Hiện tại năm tỷ tôi có thể đưa cho cô, nhưng mà tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô không phải đang gạt tôi?"
Triệu Tiểu Tiên nhìn bóng dáng của Doãn Tân, lập tức bất mãn nói: "Tôi lừa cô làm gì?"
"Lỡ như cô cầm tiền của tôi rồi cứ như vậy mà đi, xong việc lại không nhận nợ thì tôi làm sao bây giờ?"
"..." Triệu Tiểu Tiên đúng là suy nghĩ một chút. "Vậy tôi viết cho cô một tờ giấy nợ?"
"Giấy nợ?" Doãn Tân ngồi xuống ghế sôpha bằng da. "Viết giấy nợ còn gọi là sính lễ hay sao?"
"Vậy cô muốn thế nào?"
Doãn Tân chỉ chỉ cái túi văn kiện ở trên bàn, Triệu Tiểu Tiên hiểu ý đi qua, đem đồ ở bên trong lấy ra, chỉ thấy ở bên trên ghi "Thỏa thuận kết hôn".
"..." Tên hỗn đản này quả nhiên đã sớm có chuẩn bị!
"Trước kia cũng chưa từng thấy qua kết hôn lại có thêm thỏa thuận." Triệu Tiểu Tiên lẩm bẩm.
Trong khi Triệu Tiểu Tiên đang xem bản thỏa thuận, trong tay của Doãn Tân không biết từ khi nào đã có thêm tờ chi phiếu năm tỷ. "Giao dịch công bằng, một tay ký tên, một tay giao tiền."
Nội dung của bản thỏa thuận không nhiều, tổng cộng chưa đến ba tờ giấy, cỡ chữ cũng không nhỏ, giống như là sợ mắt của Triệu Tiểu Tiên không tốt, cho nên mới cố tình đánh rõ ràng như vậy.
Mà nội dung đơn giản chính là cầm số tiền này, Triệu Tiểu Tiên không thể đổi ý việc kết hôn cùng Doãn Tân, cùng với vấn đề phân chia tài sản chung sau khi kết hôn.
Những thứ này ngược lại cũng không quan trọng, cho dù không lấy tiền của Doãn Tân, bản thân của Triệu Tiểu Tiên cũng có thể sống tốt, cùng lắm thì mua ít đi vài món đồ đắt tiền.
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ, cái con số được nhấn mạnh trong dấu ngoặc.
"Tám mươi năm??" Triệu Tiểu Tiên khiếp sợ nói. "Tôi phải cùng cô bảo trì quan hệ hôn nhân đến tám mươi năm??"
Doãn Tân cũng không phủ nhận gật gật đầu. "Đương nhiên, ngoại trừ những nhân tố liên quan đến sinh lão bệnh tử không thể khống chế làm cho quan hệ hôn nhân kết thúc thì không tính là cô vi phạm thỏa thuận."
"..." Đây là trọng điểm sao??
"Vậy còn không bằng cô cứ nói thẳng là suốt đời này không được ly hôn đi!"
Doãn Tân lắc đầu, nói rõ từng chút. "Nói vậy cũng không chính xác, hiện tại y học phát triển như vậy, tuổi thọ trung bình cũng đang không ngừng được nâng cao. Cô nhìn thử xem, chúng ta năm nay đều mới hai mươi ba tuổi. Lỡ như có thể sống được đến một trăm hai mươi tuổi, chờ đến lúc cô một trăm lẻ ba tuổi vẫn có thể đề nghị ly hôn, còn có thể tự do đến mười bảy năm."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Như thế này cũng có chút khinh người quá đáng!
"Vậy lỡ như..." Triệu Tiểu Tiên gấp gáp hỏi. "Lỡ như cô ngoại tình thì sao? Lỡ như cô bạo hành gia đình thì sao!"
"Ở phía dưới trang thứ hai có ghi rõ." Doãn Tân nói: "Chỉ cần là phía tôi có vấn đề, lập tức cô có thể đề nghị ly hôn, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa."
"...Thật hay giả?" Tam quan chính trực, tác phong trước sau như một quả thật là không phù hợp với người này.
Doãn Tân lại nói: "Đương nhiên, nếu như là xuất hiện vấn đề ở chỗ cô thì..."
Triệu Tiểu Tiên nuốt một ngụm nước bọt. "Thì sẽ thế nào?"
Doãn Tân há miệng thở dốc, nửa thật nửa đùa nói. "Tròng cái lồng heo?"
"Cô đây là mưu sát!!"
Doãn Tân lúc này mới không nhịn được cười một tiếng. "Chỉ là đùa một chút." Cô nói. "Nếu không thì như thế nào, cũng giống như cô, bảo lưu lại quyền đưa ra ly hôn."
Triệu Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn Doãn Tân trong chốc lát, mãi cho đến khi miễn cưỡng tin tưởng lời nói của đối phương hẳn là đang nói thật mới buông lỏng thở ra một hơi.
Nhưng vì để phòng ngừa lỡ như, Triệu Tiểu Tiên vẫn nhẫn nại đem bản thỏa thuận nghiêm túc đọc lại một lần nữa từ đầu đến cuối, sau cùng mới do dự cầm lấy cây bút mà Doãn Tân đưa qua để ký tên.
Triệu thị lần này đã bị tổn thương nghiêm trọng, theo một ý nghĩa nào đó, chẳng những vô cùng đột ngột, hơn nữa còn là trí mạng. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không có tài chính để bù vào chỗ trống, khôi phục lại vốn xoay vòng, thì chắc chắn khả năng sẽ là phá sản.
Thật ra cũng không hẳn là thiếu năm tỷ nhiều như vậy, nếu không phải là đến thời hạn thanh toán tòa nhà kia, lại không thể đổi ý...
Nghĩ đến đây, bút trên tay Triệu Tiểu Tiên gần như là ngừng lại ở chỗ ký tên một chút, sau đó dưới cái nhìn chăm chú và nghi ngờ của Doãn Tân, do dự mấy phút rồi yếu ớt hỏi. "Có thể thêm một chút hay không?"
Doãn Tân:?
"Thêm một chút?"
"Ân..."
"Thêm một chút cái gì?"
Doãn Tân cho rằng Triệu Tiểu Tiên muốn bổ sung thêm nội dung của bản thỏa thuận, cuối cùng không ngờ được từ trong miệng đối phương lại nhảy ra chỉ có một chữ —— "Tiền".
"..." Doãn Tân ngơ ngẩn nhìn Triệu Tiểu Tiên: "Một chút là bao nhiêu?"
Triệu Tiểu Tiên nhấp nhấp miệng, trong lòng yên lặng tính toán, ngoại trừ năm tỷ mua tòa nhà, lại thêm tài chính công ty đang thiếu, dù thế nào cũng nên chừa lại một chút cho bản thân?
"Không nhiều lắm, chỉ..." Triệu Tiểu Tiên mở một đôi mắt to lấp lánh. "Một tỷ thì thế nào?"
Doãn Tân:...Bao nhiêu??
- -------------------------
Ngày 16-05-2020
P/S: Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.