Từ khi chưởng môn bắt đầu xuất hiện, Tần Giác vẫn bị ở trong trạng thái căng thẳng.
Y gắt gao bảo vệ Quý Từ ở phía sau, trong ánh mắt lộ ra cảnh giác không chút che giấu.
Quý Từ nhất thời có chút không biết làm sao, ngón tay cậu đặt lên vai Tần Giác, chọt nhẹ hai cái, sau đó thấp giọng gọi một câu: "Tiểu Giác?"
Tần Giác không trả lời, nhưng được Quý Từ trấn an, y rõ ràng thả lỏng một chút.
Vân Thời đứng ở trước mặt hai người bọn họ, thần sắc lạnh lùng, lại mang theo một cỗ thần tính trách trời thương dân.
Ánh mắt của chưởng môn dừng lại trên người Quý Từ được Tần Giác bảo vệ ở phía sau.
Nháy mắt nhìn nhau, Quý Từ cảm thấy đầu mình hơi đau, sau đó vội vàng dời tầm mắt.
Kỳ quái, trong đôi mắt kia của Vân Thời có đinh phải không?
Sau khi nhìn xong, cơn đau đầu quả nhiên giảm bớt không ít.
Vân Thời lúc này đã đi tới trước mặt bọn họ, thân thể Tần Giác căng thẳng, chậm rãi chào hỏi chưởng môn.
"Đây là Quý Từ?"
Bất ngờ, Vân Thời không hỏi Tần Giác, mà dẫn đề tài tới Quý Từ.
Thanh âm này quả nhiên là đặc biệt trong trẻo, cực kỳ giống tuyết tan thành nước trong ngày xuân, Quý Từ nghe cảm thấy lỗ tai có chút ngứa.
Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, cánh tay lại bị Tần Giác âm thầm nắm chặt, hơi dùng sức.
Quý Từ bị đau, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tần Giác vẫn chắn trước người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578634/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.