Bị ghét bỏ, nhưng Úy Trì không hề tức giận.
Hắn ung dung nhìn chằm chằm Quý Từ đang mệt mỏi một hồi, sau đó vẫy tay.
Hai người đồng hành phía sau bắt đầu sắp xếp lại những nơi có thể ngủ chung quanh.
Đường Tử Thần coi như có tinh thần, hắn cau mày nhìn về phía người nọ, không hiểu sao nhìn tên đó không vừa mắt.
Vì chỉ nhìn bề ngoài, người này thật sự là quá mức lẳng lơ.
Ở trong rừng rậm nguy cơ tứ phía này, lại không mặc quần áo đàng hoàng, gai nhọn lộ ra một khoảng da lớn, quả thực dễ thấy.
Đường Tử Thần quay đầu, hồn nhiên không nghĩ tới bản thân kỳ thật cũng chẳng kém Úy Trì là bao, hắn thậm chí còn không mặc áo.
Hai người này tám lạng nửa cân, hết lần này tới lần khác nhìn nhau không vừa mắt, ai cũng không nghĩ đến mình.
Quý Từ thật sự rất buồn ngủ, cậu ôm lấy một cánh tay Tần Giác theo bản năng, chỉ cảm thấy thanh âm bên tai có chút quen.
Không chỉ Úy Trì và Đường Tử Thần, còn có những người khác, nhưng cụ thể quen tai thế nào, cậu lại không thể nhớ ra.
Thẳng đến ngày thứ hai, mặt trời lên cao, Quý Từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy một nam một nữ đứng bên cạnh Úy Trì, cậu mới đột nhiên nhớ tới.
Hai người này, không phải trước khi bắt đầu Thịnh Nguyên đại điển, chẳng phải đôi nam nữ ân ái cậu nhìn thấy bên hồ sao?
Vẻ mặt Quý Từ phức tạp, lại thấy cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578630/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.