Chương trước
Chương sau
Lúc này, Thanh Ngọc trưởng lão đứng ở ngoài cửa viện, vẻ mặt tỉnh táo, không biết nghe Quý Từ nói hưu nói vượn bao lâu.

Quý Từ trầm mặc một hồi, cầm một chuỗi thịt nướng bên cạnh đưa qua: "Thanh Ngọc trưởng lão, ăn thịt nướng không?"

Thanh Ngọc nhìn ánh mắt mong mỏi trước mặt, thở dài: "Nói cái gì?"

Quý Từ ánh mắt mơ hồ, làm bộ không nghe thấy gì cả, sau đó nhét xiên nướng vào tay Thanh Ngọc, gượng gạo chuyển đề tài nói: "Thanh Ngọc trưởng lão ngài nếm thử, cái này ăn rất ngon."

Cũng may các đệ tử Đạo Tông vô cùng đoàn kết xung quanh, từng người chạy tới, tranh nhau nhét xiên nướng vào tay Thanh Ngọc: "Cái này là khoai tây lát, Quý sư huynh dạy ta nướng, mềm dẻo thơm ngọt đặc biệt ngon!"

"Cái này sườn nướng cũng là Quý sư huynh dạy ta, thơm ngon, Thanh Ngọc trưởng lão ngài có muốn nếm thử hay không?"

"Và bắp rang này..."

"Thịt nướng......"

Thanh Ngọc bị đệ tử Đạo Tông bao vây, ánh mắt hắn ta lướt qua đám người, rơi vào trên người Quý Từ đứng sau cùng.

Cậu vì tạm thời tránh được một kiếp vô cùng vui vẻ, trong tay cầm quạt hương bồ không biết mượn từ lão thái thái nào, quạt lửa bếp lò.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ sau khi khẩn trương đưa thịt nướng ban đầu, thì không quan tâm đến hắn ta.

Thanh Ngọc rũ mắt xuống, hắn ta đẩy đám người ra, đi tới bên cạnh Quý Từ.

Lúc đó Quý Từ đang ném quạt hương bồ, nướng một miếng thịt lớn trên lửa than, chóp mũi đều dính tro than.

Thanh Ngọc nhìn, dĩ nhiên muốn đưa tay giúp cậu lau tro than đi, nhưng vẫn nhịn xuống.

Thấy có người ở bên cạnh mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Thanh Ngọc trưởng lão, ngài không phải ăn cùng những đệ tử khác ở bên ngoài sao?"

Dù sao cũng không đề cập tới chuyện vừa rồi dõng dạc nói muốn cầm danh hiệu Đạo Tông ra ngoài cáo mượn oai hùm.

"Có phải các đệ ấy chiêu đãi không chu đáo không? Thanh Ngọc trưởng lão ngài yên tâm, có ta ở đây cam đoan ngài ăn uống vui vẻ."

Nói xong, Quý Từ lại nhét xiên thịt nướng vào tay hắn ta.

Lúc này hai tay Thanh Ngọc đều cầm thịt nướng, khí thế muốn giáo huấn người đều không lên được.

Hắn ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Quý Từ, ngươi kiềm chế một chút."

Quý Từ vô tội nhìn hắn ta: "Yên tâm, đệ tử có chừng mực."

Cậu còn chưa đánh chết Cầu Xuyên, cũng không phải rất có chừng mực sao?

Thanh Ngọc vừa nhìn đã biết Quý Từ căn bản không nghe vô, liền vẫy vẫy tay.



Rất nhanh thì có đệ tử mang một cái ghế tới.

Thanh Ngọc ngồi bên cạnh Quý Từ, chậm rãi nói: "Thân là đệ tử Đạo Tông, khiêm tốn là hàng đầu, bất luận người ngoài khiêu khích thế nào, các ngươi tất nhiên phải tĩnh tâm, không vì ngoại vật quấy nhiễu, mới có thể chân chính tu thành đại đạo..."

Chuyện này vừa nói liền không dứt, Quý Từ nghe cực kỳ buồn bực.

Ngốc quá đi đánh cậu, chẳng lẽ cậu không thể đánh lại sao? Thật không công bằng.

Quý Từ lén lút ngẩng đầu nhìn Thanh Ngọc còn đang thao thao bất tuyệt, trong lòng có chút không cam lòng.

Nếu như ngươi thật sự thâm minh đại nghĩa, đạo tâm kiên cố, thì không nên bám lấy tiểu sư đệ không buông à?

Chỉ là lời này Quý Từ không dám nói ra, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất dùng cành cây đẩy than lửa, tùy ý để tia lửa bắn lên người của mình.

Ngay khi cậu nghe đến buồn ngủ, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói rõ ràng: "Sư huynh."

Quý Từ giật mình tỉnh lại.

"Tiểu sư đệ sao lại tới đây? Bây giờ không phải đệ đang tu luyện sao?"

Tần Giác đi tới nhìn thấy Thanh Ngọc, đầu tiên là dừng lại, sau đó chậm rãi thi lễ: "Thanh Ngọc trưởng lão."

Hai người bọn họ coi như là lâu rồi chưa trò chuyện, giờ phút này Thanh Ngọc nhìn thiếu niên trước mặt, vậy mà không biết nên nói cái gì.

Ngược lại Quý Từ tự nhiên ghê gớm, cậu như được đại xá đứng lên, ôm lấy bả vai Tần Giác: "Đúng lúc lắm, cũng đỡ phiền cho ta mang thịt nướng về, đến đây, nếm thử cái này."

Nói xong, Quý Từ liền cắt một miếng thịt nướng, mũi dao đâm vào miếng thịt, đưa vào miệng Tần Giác.

Thấy thế, Thanh Ngọc theo bản năng muốn nói Tiểu Giác chưa bao giờ ăn đồ người khác đút qua.

Nhưng còn chưa nói, đã thấy Tần Giác há miệng ngậm miếng thịt, mặt không đổi sắc nuốt xuống.

Lời của Thanh Ngọc rơi vào khoảng không.

Hắn ta rũ mắt xuống, trong mắt vui buồn khó phân, chỉ có đầu ngón tay dùng sức cuộn tròn.

Trong khoảng thời gian Tiểu Giác hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nếu đổi lại là trước kia, Tiểu Giác đối đãi với hắn ta tuyệt đối sẽ không như bây giờ, về phần Quý Từ này, trên đường xông tới, ỷ vào khuôn mặt tốt, chăm sóc Tiểu Giác một thời gian ngắn, dựa vào đâu tùy tiện làm bậy trước mặt hắn ta?

Thanh Ngọc cảm thấy mình trước đây không lâu còn giúp Quý Từ cầu tình hết sức buồn cười.

Ngay lúc hắn ta càng nghĩ càng phẫn nộ, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn.

Đầu ngón tay dính chút bụi than, nhưng thoạt nhìn cũng không bẩn.



Thanh niên giọng nói trong trẻo: "Trưởng lão, xiên nướng trong tay ngài không ăn sao?"

"Là không thích sao, vậy có muốn nếm thử cái này không?"

Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Từ cắt miếng thịt kia vô cùng sạch sẽ, góc cạnh ngay ngắn, cắm mũi dao vào.

Dường như cảm thấy chỉa mũi dao vào người khác không được lễ phép, Quý Từ xoay dao, đưa đến bên miệng Thanh Ngọc.

Môi Thanh Ngọc giật giật, nhưng không nói gì.

Quý Từ nghiêng đầu, lại đưa miếng thịt về phía trước.

Vừa lúc đó, Thanh Ngọc giơ tay lên, cầm chuôi đao, nhận lấy miếng thịt cắm trên dao.

Thấy hắn ta ăn xong, Quý Từ liền yên lòng.

Kỳ thật cùng ăn thịt nướng với mọi người trong sân không phải là chuyện vinh quang gì, dù sao người tu tiên, vẫn phải lấy tu luyện làm chủ.

Cậu đây xem như bỏ bê việc học.

Nhưng nếu Thanh Ngọc trưởng lão cũng ăn, vậy coi như bọn hắn nửa người một nhà, cho dù những trưởng lão khác muốn hỏi trách, Thanh Ngọc trưởng lão nhất định sẽ vì ăn một miếng này giúp cậu giải vây.

Quý Từ càng nghĩ càng cảm thấy mình anh minh thần võ, lập tức giải quyết xong một vấn đề nan giải.

Về điểm này, Thanh Ngọc cũng không biết, hắn ta còn tưởng rằng Quý Từ chỉ đơn thuần quan tâm hắn ta.

Thanh Ngọc đến cuối cùng cũng không nói thêm câu nào với Tần Giác, chỉ dặn dò Quý Từ vài câu, để cậu cẩn thận từ lời nói đến việc làm.

Quý Từ nghe đến đầu đã to hơn, mặt ngoài đáp ứng thật tốt, trên thực tế nếu gặp lại đám ngu ngốc Tư Tu viện kia, cậu vẫn là muốn mắng một trận để trút giận.

Chờ sau khi Thanh Ngọc trưởng lão rời đi, các đệ tử Đạo Tông vốn còn có chút hoàn toàn thả ra.

Bọn họ cẩn thận đóng cửa lại, có người cẩn thận hơn thậm chí còn bố trí một kết giới, bảo đảm người bên ngoài không nhìn thấy bên trong cũng không nghe thấy âm thanh, lúc này mới hoan hô.

"Quý sư huynh, một kiếm lúc trước của huynh thật ngầu!"

"Tu vi Quý sư huynh hiện tại gì? Kim Đan đỉnh phong hả?"

"Tiểu sư đệ, đệ vừa rồi không thấy đâu, Quý sư huynh rất uy phong! Một kiếm đánh ngã tên khỉ ngu si Tư Tu viện kia!"

Giờ này, Quý Từ trong lòng đám đệ tử Đạo Tông này uy vọng không phải cao bình thường.

Quý Từ nắm vai Tần Giác, ghé vào bên tai y hỏi: "Sư huynh của đệ có lợi hại không?"

Tần Giác nhìn thanh niên, bỗng nhiên đưa tay lau bụi trên chóp mũi cậu, cười nói: "Ừ, rất lợi hại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.