Chương trước
Chương sau
Căn bản tốn bao nhiêu công sức, Quý Từ đã tìm được Trương tiên sinh.

Đối phương mặc áo khoác dài, tóc đen được buộc gọn, đội mũ.

Thấy trong phòng có người đến, liền quay đầu nhìn thoáng qua.

Thấy một tiểu lang quân tuấn tú, Trương tiên sinh hơi kinh ngạc một lát: "Ngươi là?"

Quý Từ vội vàng từ ngoài cửa đi vào, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, một loạt động tác mờ ám như kẻ trộm.

"Trương tiên sinh, tại hạ có một số việc muốn nói với ngài."

Nghe thấy lời này, Trương tiên sinh mím chặt môi, tựa hồ là đang do dự: "Chuyện gì?"

Quý Từ nghiêm mặt nói: "Chuyện là vầy, Đạo Tông chúng ta có một vị trưởng lão, gã ta vô cùng..."

Quý Từ gần đem tất cả từ ngữ không tốt toàn bộ đặt trên người Cô Hồng trưởng lão.

Tả Cô Hồng trưởng lão thành đại bại hoại.

Cuối cùng, Quý Từ thành khẩn nói: "Ta hi vọng Trương tiên sinh có thể thuyết thư phân đoạn vào buổi chiều hôm nay, trước mặt tất cả người dự thi, kể chuyện này cho mọi người."

Vừa dứt lời, biểu tình vốn cảm động, cùng chung mối thù của Trương tiên sinh lập tức biến mất.

Hắn nghiêm túc nói: "Tiểu lang quân, như thế chỉ sợ không ổn."

"Đạo Tông đứng đầu ba đại tông môn, thực lực trưởng lão càng thông thiên, ta chỉ là một thảo dân, sao dám xúc phạm đại năng tu tiên?"

Quý Từ lấy ra linh thạch thượng phẩm mà Cô Hồng trưởng lão bồi thường cho cậu, vẻ mặt chính trực nhét vào trong tay Trương tiên sinh: "Như vậy có được không?"

Sau khi Trương tiên sinh xác định phẩm chất của linh thạch này, nháy mắt liền thay đổi biểu tình chính nghĩa: "Tiểu lang quân, ta hiểu. Tai họa như thế, sao có thể để gã ta tiếp tục gây họa tu chân giới?

"Ta chắc chắn sẽ vạch trần bộ mặt thật của gã ta tại Thịnh Nguyên đại điển lần này!"

Quý Từ nghe xong nước mắt lưng tròng: "Vậy thì đa tạ tiên sinh!"

Trương tiên sinh: "Hành động này là vì đại nghĩa!"

Nói xong, hắn bỏ thượng phẩm linh thạch vào túi.

Hai người nhìn nhau cười.

Chờ Quý Từ ra khỏi phòng, tinh thần cậu sảng khoái, buồn bực giữa hai mày đã sớm tiêu tán không còn một mảnh.

Cậu không tin, ở trước mặt nhiều người như vậy, Cô Hồng trưởng lão còn có thể chống chế sao?

Nghĩ vậy, Quý Từ liền cao hứng không thôi, nhanh chóng muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Cô Hồng trưởng lão.

Tính thời gian, hiện tại cách Thịnh Nguyên đại điển bắt đầu thi đấu còn một khoảng thời gian, Quý Từ liền dọc theo con đường này đi dạo.



Kinh Hồ có nhiều hồ nước non xanh, xung quanh sân thi đấu là ruộng đất và hồ nước.

Quý Từ nhìn phong cảnh hai bên đường, cảm thấy thư giãn không ít.

Ngay lúc Quý Từ đứng ở bên hồ, dự định thưởng thức mỹ cảnh, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh đồi trụy.

Quý Từ còn không dám tin, thầm nghĩ đại điển sắp tới, làm sao còn có người có thể thả lỏng chạy tới đây dã chiến chứ?

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, Quý Từ nhất thời tò mò, cho rằng mình chỉ là nghe lầm, liền nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Sau đó đập vào mắt.

Chỉ thấy trên bờ hồ, phía sau một tảng đá lớn, có hai thân thể trắng trợn quấn lấy nhau.

Cổ họng Quý Từ lập tức buồn nôn, xoay người chạy trở về.

Thậm chí ngay cả người nọ là ai cậu cũng không thấy rõ.

Quý Từ chạy quá nhanh, trực tiếp cúi đầu đụng vào người khác.

Nghe được một tiếng "A", Quý Từ vội vàng ngẩng đầu lên.

Người này không nhìn không sao, vừa nhìn, phát hiện lại là người quen cũ của mình.

Quý Từ kinh ngạc nói: "Úy Trì? Sao ngươi lại ở đây?"

Úy Trì đầu, mũi cao mắt đen, nghe vậy, liền cười: "Thịnh Nguyên đại điển của thế hệ trẻ, ta năm nay mới hai mươi, sao lại không thể tham gia?"

Nghe thế, Quý Từ càng thêm khiếp sợ: "Ngươi, hai mươi?"

Nghe vậy, Úy Trì cười híp mắt nhìn cậu: "Sao, có chỗ nào không đúng sao?"

"... Không có."

Quý Từ có chút kinh ngạc.

Dù sao chỉ nhìn cái đầu và mặt mũi, Úy Trì nhìn như ít nhất cũng phải hơn ba mươi tuổi chứ? Lớn lên quá trưởng thành.

Không biết có phải nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu không, Úy Trì có chút thương tâm: "Ta nhìn rất già sao?"

Quý Từ chột dạ nói: "Vậy thì không, chỉ là ngươi tương đối trưởng thành."

Úy Trì nhíu mày, nhưng cười không nói.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao lo chạy như thế?"

Nghe thế, vẻ mặt Quý Từ nhất thời phức tạp: "... Không có gì, chỉ là bị dọa một chút."

Nghe vậy, trên mặt Úy Trì lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thứ gì còn có thể dọa Quý tiểu hữu của chúng ta thành như vậy?"



Hắn nhìn như rất tò mò, thậm chí nóng lòng muốn đi xem.

Quý Từ vội vàng ngăn cản hắn, loại chuyện này sao có thể là nói nhìn là nhìn?

"Nhìn vào hại mắt. "Quý Từ nghiêm túc nói.

Úy Trì quan sát vẻ mặt cậu, phát hiện đối phương nghiêm túc, lúc này mới tiếc nuối: "Được rồi, vậy nghe lời ngươi, không đi xem nữa."

Trong giọng nói ẩn chứa cảm giác cưng chiều, đáng tiếc Quý Từ một chút cũng không nghe ra.

Ánh mắt Úy Trì dừng trên má và sau tai đỏ ửng của Quý Từ, hỏi: "Không phải ngày thường Quý tiểu hữu có quan hệ tốt nhất với tiểu sư đệ sao? Sao hôm nay không thấy y?"

Vừa nghe Úy Trì nhắc tới Tần Giác, Quý Từ lập tức cảnh giác: "Ngươi hỏi tiểu sư đệ ta làm gì? Ta nói cho ngươi biết, tiểu sư đệ ta tuyệt đối sẽ không thích ngươi."

Úy Trì có chút buồn cười: "Ai nói ta thích tiểu sư đệ ngươi?"

Quý Từ ra vẻ thâm trầm: "Ta nhìn ra từ trong mắt ngươi."

Úy Trì nhướng mày: "Sao ngươi biết ta thích tiểu sư đệ của ngươi, mà không phải ngươi?"

Giọng nói của hắn ngả ngớn mập mờ, mười phần khiêu khích.

Nhưng có lẽ trong đầu Quý Từ trời sinh thiếu một sợi dậy thần kinh thông suốt, nhíu mày nói: "Đừng nói bậy bạ, nói đùa cái gì, ngươi thích ta?"

"Ngươi đừng làm ta buồn nôn, ta thích con gái mà."

Lúc nghe câu trước, Úy Trì còn hơi bất đắc dĩ, nghe câu sau, hắn liền nổi lên chút hứng thú: "Ngươi nói, ngươi thích con gái?"

"Không phải vậy thì sao? "Quý Từ đương nhiên nói," Thật sự coi ta và các ngươi cùng một đường sao?"

Úy Trì: "Vậy tại sao ngươi đối với Tần...... tiểu sư đệ của ngươi tốt như vậy."

"Ta là sư huynh, chăm sóc y thì có làm sao?" Quý Từ kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi cho rằng ta thích tiểu sư đệ nhà ta hả?"

Úy Trì cười cười, không lên tiếng.

Nhưng ý tứ đầy đủ chứng minh, Quý Từ liền nhảy dựng lên, vội la lên: "Ta cảnh cáo ngươi không được sỉ nhục tình cảm thuần khiết của bọn ta, nếu không ta cho ngươi đẹp mắt!"

Úy Trì lui về phía sau vài bước: "Xin lỗi xin lỗi, ta chỉ là không nghĩ tới mà thôi."

Dù sao Quý Từ và Tần Giác thân mật như vậy, hắn khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Huống hồ, tuy nói Quý Từ biểu hiện vô cùng kháng cự mà chính trực, nhưng khi Úy Trì nhớ lại hắn giằng co cùng Tần Giác, phản ứng của đối phương, hắn không khỏi cười nhạo ra tiếng.

Quý Từ không có ý nghĩ đó, Tần Giác cũng không nhất định.

Trong lúc nói chuyện, Quý Từ cảm thấy bực bội, tức giận rời đi.

Úy Trì nhìn cậu rời đi, nhìn một hồi, sau đó chậm rãi đi tới bờ hồ, giọng nói trầm xuống: "Được rồi, đều bị người khác nhìn hết rồi, cũng không biết xấu hổ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.