"Hồ đồ, thân thể ngươi vừa khỏe, sao lại âm thầm rời khỏi tông môn?"
Đối mặt với một loạt câu hỏi của Cô Hồng trưởng lão, Tần Giác không lên tiếng.
Y vẫn làm bộ dáng lãnh đạm vô tình, cụp mắt, tay không ngừng lau chùi linh kiếm của mình.
Người của quan phủ đã sớm bị Cô Hồng đuổi đi, gian phòng này hiện giờ chỉ còn lại có ba người.
Cô Hồng trưởng lão buông áo choàng đen xuống, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt hơi hung tướng kia, nhưng khi đối mặt với Tần Giác lại nhu hòa hiếm thấy.
Tần Giác giơ tay rót một chén trà, đặt vào tay Quý Từ đứng như chim cút bên cạnh.
Quý Từ luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, nhận lấy trà, nhẹ nhàng cười với tiểu sư đệ.
Bọn họ không coi ai ra gì, thẳng đến lúc này, Cô Hồng mới dừng nhắc tới chuyện này, nâng mắt lên đánh giá Quý Từ.
Đã sớm nghe Quý Từ trong tông này gần đây quan hệ rất tốt với Tiểu Giác, gã ta vốn không quan tâm, cho tới hôm nay, nhìn thấy Tiểu Giác rời khỏi tông môn mà còn mang theo cậu, mới nhận thức chính xác với quan hệ của bọn họ.
Ánh mắt Cô Hồng quá mức âm trầm, ngay cả Tần Giác cũng nhận ra.
Y bình tĩnh mở miệng dời đi lực chú ý của gã ta: "Cô Hồng trưởng lão, lần này ta không phải lén rời khỏi tông môn."
Cô Hồng lần này lại không để ý tới.
Gã ta còn đang nhìn Quý Từ.
Quý Từ không rõ nguyên do, nụ cười bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578599/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.