Tuy nói bọn họ không giết người phóng hỏa, nhưng hơn nửa đêm trèo tường vào nhà người ta, cũng không tính là có đạo đức.
Kể cả y phục bọn họ cũng không thay, Tần Giác vẫn một thân bạch y sáng ngời, hết sức phô trương trong đêm.
Quý Từ không biết bọn họ rốt cuộc tới làm gì, nhưng hắn biết tiểu sư đệ có chủ kiến, hắn chỉ cần đi theo tiểu sư đệ là được rồi.
Lý phủ rất lớn, khắp nơi mang phong cách gia đình Giang Nam phú quý xa hoa, tuy kém hơn Cửu Trọng Thiên, nhưng từng viên gạch từng viên ngói đều cực kỳ bắt mắt, có thể thấy được gia đình này rất nhiều tiền.
Tần Giác cầm bội kiếm trong tay, đi tới hậu viện Lý phủ.
Nơi này là nơi ở của nữ quyến và con thứ, vô cùng yên tĩnh.
"Tiểu sư đệ, có phải đệ có tình nhân ở đây không?"
Quý Từ không chịu ngồi yên, trèo qua tường, đáp đất nhẹ nhàng, lại thêm một câu nói đùa như vậy.
Tần Giác không để ý tới hắn, chỉ nói một câu: "Yên lặng."
Quý Từ nhíu mày, ngoan ngoãn không nói lời nào.
Bọn họ mò mẫm tìm được một cái viện cũ nát, cửa viện khóa ngoài, chốt gỗ đã có chút hư hỏng.
Quý Từ chỉ nhìn chằm chằm chốt gỗ một hồi, nhanh chóng bị Tần Giác kéo đi.
Họ lại trèo tường vào.
Bên trong tối om, không có đèn, cũng không có ánh nến, sương phòng cũng im ắng, không có thanh âm truyền ra.
Vừa đáp xuống đất, Tần Giác liền đi tới trước cửa sương phòng, mạnh bạo phá hư cánh cửa bị khóa, đi vào.
Quý Từ không hiểu vì sao, cũng đi theo.
Sương phòng rất tối, Quý Từ thích ứng một chút, sau đó tìm được Tần Giác trong phòng ngủ.
Đối phương cầm bội kiếm trong tay, lưng kiếm chống vào vật gì đó.
Quý Từ sửng sốt, vội vàng đi tới: "Đệ đang làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, hắn mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy rõ thứ bị Tần Giác khống chế trong tay.
Đó là một người, thiếu niên trên dưới mười bảy mười tám tuổi.
Xích xuyên qua đầu, cánh tay và đùi tên đó. Giờ phút này sắc mặt xanh trắng, há to miệng, có thể nhìn thấy hàm răng sắc bén bên trong.
Quý Từ hoảng sợ: "Đây là người hay là quỷ?"
Giọng Tần Giác bình tĩnh: "Là người, huynh lại đây giúp ta đè lại."
"Được." Quý Từ nghe lời đi tới, theo phân phó đè hai tay thiếu niên kia.
Tay của tên đó cũng xanh trắng, móng tay rất dài, sắc nhọn, màu xám đậm.
"Lớn lên...... giống cương thi." Quý Từ nói.
"Không quá khác cương thi là mấy." Tần Giác cầm trường kiếm trong tay, khóe môi hơi cong lên.
Đáy mắt y lóe lên ánh sáng hưng phấn nào đó, giống như tìm được bảo bối gì đó, mang theo điên cuồng không dễ phát hiện."
Đợi đến khi Quý Từ nhìn qua, Tần Giác liền rũ mắt xuống, che giấu tất cả sự không bình thường.
Quý Từ gì cũng không phát hiện, hắn ấn thiếu niên tay cương thi này, ngữ khí nghi hoặc: "Trong Lý phủ sao lại có loại quái vật này?"
Tần Giác không nhanh không chậm lấy một tấm hoàng phù trong tay áo ra, trên tấm phù dùng bút đỏ vẽ hoa văn rồng bay phượng múa, tiêu sái dị thường.
Y nói: "Lấy hung vật trấn trạch, phương pháp dân gian."
"Cương thi này là bị luyện hóa, là luyện hóa từ người sống."
Nghe nói thế, Quý Từ kinh hãi: "Luyện hóa từ người sống? Đây là thủ pháp của người Lý phủ?"
Tần Giác không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt Quý Từ hiện lên một tia xúc động.
Hắn lại nhìn cương thi, trong miệng cương thi phát ra tiếng gào thét không rõ, thái độ hung dữ.
Quý Từ không đành lòng, liền nói với cương thi: "Thi huynh ngươi yên tâm, không phải sợ, chúng ta là tới giúp ngươi, ngươi rất nhanh sẽ không bị nhốt ở đây nữa."
Nói xong, cương thi này vậy mà thật sự an tĩnh lại.
Quý Từ quay đầu nhìn về phía Tần Giác.
Chỉ thấy y lấy hoàng phù dán lên trán thiếu niên cương thi, quái vật này lại bắt đầu giãy dụa, hơn nữa sức lực càng mạnh, Quý Từ suýt nữa không thể đè lại.
Cùng lúc đó, hoàng phù đột nhiên cháy lên một ngọn lửa xanh, thoáng qua liền thành tro tàn.
Quý Từ nhìn thiếu niên cương thi trước mặt này, cánh môi mím chặt, sau đó nói: "Chúng ta tới đây, là để thu phục tên này hả? Hay siêu độ?"
Vừa nói xong, thân hình Tần Giác khựng lại.
Y che nụ cười trên môi, nửa thật nửa giả nói: "Ừ, siêu độ."
"Ban ngày không tiện, nhiều người canh, phòng thủ quá nghiêm ngặt. Chủ nhân Lý phủ dựa vào tòa nhà trấn cương thi này phát tài, không thể giao tên đó cho chúng ta."
Quý Từ hiểu được, hắn nhìn vào mắt thiếu niên cương thi.
Ánh mắt đục ngầu, trải đầy tơ máu, tràn ngập sự không cam lòng.
Quý Từ thở dài tạo hóa trêu người, không biết nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "Tiểu sư đệ, sao đệ biết nơi này có tà ma?"
Tần Giác nhìn hắn một cái, không chút hoang mang đáp: "Sư huynh Cổ Ý lâu có quan hệ không tệ với ta."
Lần này Quý Từ đã hiểu.
Cũng có thể lý giải được, trên dưới tông môn, ai không thích tiểu sư đệ chứ?
Đoán chừng chỉ một câu nói của tiểu sư đệ, bọn họ liền vội vã đi tới.
Nghĩ vậy, Quý Từ cảm thấy có chút buồn cười.
Tần Giác lấy bội kiếm ra, thấp giọng nói: "Sư huynh, huynh ra ngoài trước đi, ta chuẩn bị động thủ."
Quý Từ sửng sốt: "Không cần ta giúp sao?"
Tần Giác nhếch môi: "Không cần, huynh ra ngoài trước đi."
"Được rồi." Quý Từ không dây dưa nhiều, dặn dò vài câu phải chú ý an toàn, lúc này mới rời khỏi phòng.
Tên cương thi này rất hung, vô cùng hung, oán khí cực sâu.
Đời trước, tên cương thi này không bị Lý phủ hoàn toàn trấn áp, sau tên này trốn khỏi Lý phủ, cả tòa thành trấn này đều bị tàn sát hầu như không còn, máu chảy thành sông.
Cuối cùng Cô Hồng trưởng lão phải ra mặt mới giết được cương thi này.
Khi đó Tần Giác chỉ cảm thấy, tà vật như thế, bị xóa bỏ đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng hiện tại......
Đáy mắt Tần Giác hiện lên hung quang, tà ma mạnh như thế, sao không lợi dụng tên đó?
Siêu độ chỉ là một câu nói qua loa đối phó với sư huynh của y, điều Tần Giác thật sự muốn làm, là khống chế cương thi này, hoàn toàn bị mình nắm trong lòng bàn tay.
Nghĩ như vậy quá mức kinh thế hãi hùng, cũng không phải người thường nào có thể tiếp nhận.
Chớ nói gì sư huynh thiện lương quá mức của y.
Nghĩ vậy, Tần Giác khẽ nhếch môi.
Một tấm hoàng phù mới tinh chui vào lồng ngực cương thi, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang chợt lóe.
Quý Từ chờ ở ngoài, hắn cũng không biết siêu độ một cương thi nên làm như thế nào, bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm, là đứng đợi, đừng gây phiền toái.
Gian viện này vô cùng hoang vu, Quý Từ nhìn sơ, xung quanh ngay cả cây cối tươi tốt cây cũng không có.
May mà ánh trăng trong trẻo, không đến mức vì tối mà sợ.
Quý Từ có thể cảm giác được, trong cơ thể mình linh lực vô cùng dư thừa, tu vi cảnh giới với bạn cùng lứa tuổi cũng coi như là người nổi bật, nhưng hết lần này tới lần khác không có vũ khí tiện tay.
Linh kiếm không nhận hắn, hắn phải chế tạo một thanh khác.
Nếu không ở tu tiên giới, ngay cả pháp thuật cũng thi triển được, thế thì quá tiếc rồi.
Đang lúc hắn nghĩ như vậy, phía sau truyền đến thanh âm vật gì đó vỡ vụn.
Ngay sau đó, cánh cửa đang đóng bị phá vỡ, một thân ảnh dùng tốc độ cực nhanh chạy ra.
Quý Từ trốn sang bên cạnh, theo bản năng muốn gọi tên Tần Giác.
Nhưng không đợi hắn hô lên, bả vai đã bị thứ gì đó túm lấy, móng vuốt sắc nhọn xuyên qua y phục đâm thủng da thịt.
Quý Từ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt cương thi kia.
Há hốc miệng, nước miếng chảy xuống.
Quý Từ: "......"
Hắn có chút thở không thông, thật mẹ nó thối.
Cương thi này cúi đầu ngửi người hắn vài cái, tiếp theo phát ra một tiếng rống giận dữ, lôi Quý Từ ẩn vào sâu trong bóng đêm.
Lúc Tần Giác ôm bàn tay bị thương lao ra, thân ảnh Quý Từ đã sớm không thấy.
Thiếu niên không có nhiều vẻ ngoài ý muốn, mắt chỉ xẹt qua một suy nghĩ sâu xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]