Rõ ràng chỉ là một câu nói rất tầm thường, nhưng Quý Từ giật cả mình.
Bởi vì trước khi Quý Từ đưa gà quay, Tần Giác đã cảnh cáo hắn không nên dây dưa vói Thanh Ngọc trưởng lão.
Chỉ là lúc đó Quý Từ cũng không thèm để ý, cũng không rõ nghĩa trong đó.
Bây giờ thì......
Quý Từ đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tần Giác, chợt cảm thấy tới số rồi, cắn răng gắp một miếng cải trắng vào trong bát tiểu sư đệ, cười gượng gạo: "...... Dù sao cũng đã sớm đồng ý rồi, không thể nuốt lời."
Con ngươi sáng ngời ban đầu của thanh niên hiện tại có chút né tránh, nhìn qua rất là chột dạ.
Tần Giác không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại cảm thấy bộ dáng này của hắn rất thú vị, nhếch môi cười cười.
Chỉ là nụ cười này trong mắt Quý Từ, khá lạnh lẽo.
Hắn ngược lại không sợ Tần Giác, chỉ là có chút chột dạ, không phải chột dạ bình thường.
Quý Từ ho khan vài tiếng, không nói nữa.
Trong viện gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống qua khe lá, mang theo ấm áp của sáng sớm.
Ánh mắt Thanh Ngọc đặt trên hai người bọn họ một thời gian, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi nhếch lên, ngữ khí ôn nhu ngày xưa đã biến mất.
Giọng hắn có chút nhỏ: "Xem ra trong khoảng thời gian này, Tiểu Giác và Quý tiểu hữu ở chung vô cùng hòa hợp."
Tần Giác nhìn Quý Từ có miếng cơm mà ăn nửa ngày, lông mày khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578590/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.