Quý Từ chỉ chào hỏi Tần Giác rồi ra ngoài.
Thanh âm của thanh niên dõng dạc rõ ràng, đặc biệt dễ nghe.
Tần Giác cầm kiếm trong tay, dùng khăn lau.
Y lau vô cùng cẩn thận, lưỡi kiếm sắc bén làm rách chiếc khăn, tạo ra một cái lõi không lớn không nhỏ.
Tần Giác nghe thấy tiếng chào hỏi kia, nhưng y không nói gì, con ngươi sâu thẳm.
Gần đây, thời gian sư huynh ra ngoài hình như nhiều hơn.
Quý Từ mang theo hộp cơm dạo một vòng trong Đạo Tông, thật sự không tìm được đường, cuối cùng tiện tay bắt một đệ tử, hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi một chút, núi của Thanh Ngọc trưởng lão ở đâu vậy?"
Đệ tử kia mặc đạo bào màu xanh nha của đệ tử nội môn Đạo Tông, cổ chéo ống tay rộng, bên trên thêu đủ loại hoa văn, tóc dùng một cây trâm mộc mạc vén lên, có vẻ tiên phong đạo cốt.
Tên đệ tử kia thấy là Quý Từ, lập tức bình tĩnh khom lưng cúi chào: "Bái kiến đại sư huynh."
Trong Đạo Tông cấp bậc nghiêm khắc, ngoại môn, nội môn thân truyền đều có phân chia nghiêm ngặt.
Ngoại môn còn có thể thông qua cuộc thi vào nội môn, thân truyền lại cần thiên tư cực cao, mới có thể được trưởng lão hoặc là chưởng môn chọn trúng, có được ngọn núi của mình.
Hơn nữa chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể không cần mặc y phải đệ tử.
Đệ tử kia trả lời: "Thanh Ngọc trưởng lão thích yên tĩnh, Vô Vi Phong ở phía tây Đạo Tông. Nhưng người vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578587/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.