Trình Trạm Hề không ngờ chính mình lại sợ đến mức này.
Di chứng của nhà ma quá lớn, cô luôn cảm thấy có luồng gió lạnh sau gáy, cứ quay đầu lại là sẽ thấy ma. Tủ quần áo để áo ngủ tối om om, sau khi mở ra cô nhảy ra xa, chờ ánh đèn phòng ngủ chiếu vào mới dám tiếp tục lại gần. Đi ngủ không dám tắt đèn, màn cửa phòng đóng kín không lọt ánh sáng, mập mờ chiếu vào mắt.
Vừa nhắm mắt lại là nhớ đến đồng dao "Tá Tử" mà mình đã kể: "Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử, thật nực cười a. Nàng rất thích ăn chuối, nhưng mỗi lần chỉ được ăn nửa trái, thật đáng thương a. Tá Tử đi xa rồi, hẳn là sẽ quên ta thôi, thật cô độc a. Tá Tử..."
Cô đan mười ngón tay vào nhau, chống trước ngực, siết chặt, câu cuối cùng cô không dám nghĩ đến, nhưng càng không dám nghĩ thì suy nghĩ càng không kiểm soát được mà lướt qua.
Tá Tử không còn chân, đêm nay nàng ấy sẽ đến lấy chân của ngươi.
Tá Tử không còn chân, đêm nay nàng ấy sẽ đến lấy chân của ngươi!
Trình Trạm Hề bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, tim đập loạn xạ, cô ôm chăn núp ở đầu giường, tay trong chăn sờ thấy hai chân mình vẫn còn đó, lòng vẫn còn sợ hãi lau lau mồ hôi trên trán.
Cô khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, cầm điện thoại lên nhắn tin cầu cứu Úc Thanh Đường.
...
Úc Thanh Đường nhìn người phụ nữ mặt trắng bệch trước mặt, ôm gối đầu, mái tóc nâu dài xõa xuống, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dao-hon/4896238/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.