"Cô có thể quên đi chuyện đêm hôm đó được không?" Giọng người phụ nữ bình tĩnh nhưng cuộn trào đầy kiềm chế và đắng chát, ẩn chứa nỗi đau thống khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Trình Trạm Hề trầm mặc thật lâu.
Trong căn bếp an tĩnh chỉ còn tiếng bột mì đang được nhào nặn trong chậu, âm thanh ngột ngạt kéo dài.
Khi đã nhào nặn bột đến mức không còn dính nước, Trình Trạm Hề dừng lại, nhìn về phía Úc Thanh Đường, nói: "Được."
Ánh mắt và giọng nói của cô rất ôn nhu, không hề có nửa điểm bất mãn hay trách móc nào. Thế nhưng trong lòng Úc Thanh Đường như bị đè nặng bởi từng tảng đá lớn, ngột ngạt đến khó chịu, trong cổ họng như bị chặn bởi một đám bông gòn, không thể nói thêm lời nào khác.
Trình Trạm Hề mỉm cười nhẹ nhàng: "Cô còn nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu ở đâu không?"
Úc Thanh Đường trầm ngâm một lát rồi mới đáp: "Nhớ, tại cửa hàng tiện lợi khi tránh mưa."
Trình Trạm Hề: "Vậy lần thứ hai chúng ta gặp nhau là ở trường học, tôi đến phòng làm việc đưa tin, nhưng cô không nhận ra tôi."
Úc Thanh Đường: "Thật xin lỗi."
Trình Trạm Hề nhìn nàng một lúc, dịu dàng nói: "Lại đây."
Úc Thanh Đường buông con dao trong tay, bước đến trước mặt cô. Hai người bốn mắt đối diện nhau.
Trình Trạm Hề buông thõng hai tay bên người, hơi ngẩng đầu lên, đặt lên trán nàng một nụ hôn vạn phần nhu hòa.
"Đây là một cái phong ấn." Trình Trạm Hề chọn cách dùng một phương thức nhẹ nhàng để điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dao-hon-huyen-tien/4895605/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.