*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm khuya, cư dân tản bộ hóng gió lần lượt ra về, tiểu khu ồn ào, náo nhiệt không còn nữa, xung quanh dần yên tĩnh lại.
Trong góc tối, Tịch Sâm và Trác Dương hôn nhau một hồi, lại ôm nhau một chốc, lặp lại nhiều lần mãi đến tận khi Trác Dương cảm thấy môi mình bị hôn đến mức không còn cảm giác, bắt đầu tê dại, mới nhẹ giọng nói, “Tịch Sâm, thời gian không còn sớm, em phải về.”
Nửa tiếng trước mẹ Trác đã gọi cho cậu, hỏi ra ngoài lâu vậy sao vẫn chưa về.
Tịch Sâm nói, “Anh đưa em lên.”
Trong tiểu khu không có ai, hai người nắm tay đi vào, khi Trác Dương chuẩn bị nhấn nút thang máy, Tịch Sâm đứng lại không nhúc nhích, hỏi, “Chúng ta đi thang bộ?”
Trác Dương dở khóc dở cười, “Anh chắc chắn chứ?” Nhà của cậu ở tận tầng hai mươi.
Tịch Sâm cũng cảm thấy không thực tế, ánh mắt lộ ra tiếc nuối kéo Trác Dương vào thang máy.
Đến tầng hai mươi, Tịch Sâm đưa Trác Dương đến cửa nhà, hôn nhẹ cậu, thấp giọng nói, “Vào nhà đi.”
Ngày mai Trác Dương nghỉ phép, Tịch Sâm đi làm, ban ngày hai người không thể gặp mặt. Đôi môi cậu khẽ nhếch, muốn nói trời sáng có thể tìm anh, nhưng suy nghĩ một chút, sợ gián đoạn lịch trình của anh, cuối cùng vẫn ngại ngùng, không nói nên lời.
“Về đến nhà nhớ báo bình an.” Trác Dương dặn.
Tịch Sâm gật đầu, nhìn cậu đầy ôn nhu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dan-bong-chay/1715758/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.