*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối Trác Dương nằm mơ, hôm sau tỉnh lại, giữa hai chân mày thoáng hiện ra mệt mỏi. Mẹ Trác đã dậy rồi. Bà đi đứng không tiện, ra ngoài không tìm được việc làm, nhưng lại không muốn liên luỵ mọi người trong nhà. Hai năm trước, Trác Dương cùng em gái Trác Thiến dành dụm ít tiền để bà lắp chân giả, sau khi thích ứng đi lại được, mẹ Trác bắt đầu bán bữa sáng ở tiểu khu bên cạnh. Thứ bà làm chính là mì. Mỗi ngày bà làm trước bốn thùng mì, hai thùng nước súp, một thùng cay, một thùng bình thường. Cứ sáu giờ sáng bắt đầu mở hàng, khoảng bảy giờ rưỡi có thể bán xong. Trác Dương rửa mặt xong, chưa kịp ăn cơm, đã giúp bà mang mấy cái thùng vào thang máy. Nơi bọn họ đang ở là phòng thuê, vì chân mẹ Trác, Trác Dương bỏ thêm chút tiền thuê nhà tại tiểu khu có thang máy. Nếu Trác Dương đi làm không kịp về giúp đỡ, bà một người mang mấy thùng lên xuống cũng thuận tiện. Sạp quán của mẹ Trác nằm ngay cạnh cổng tiểu khu, sau khi đồ đạc đều được đem xuống, bà phất tay ý bảo Trác Dương mau trở về. Trác Dương cũng không nói nhiều, chỉ dặn bà có việc nhớ gọi cho cậu. Mấy ngày đầu mẹ Trác buôn bán, Trác Dương và Trác Thiến đều lo lắng, hai người theo sau một thời gian ngắn mới chậm rãi yên tâm. Đến nay mẹ Trác đã mở sạp được hơn một năm, chưa từng xảy ra việc gì, xung quanh đây cũng có nhiều thực khách đến ăn, đều biết bà đi đứng bất tiện nên cũng bao dung. Trác Dương về đến nhà, Nịnh Nịnh còn đang ngủ, bé tám giờ đi học, nếu là mẹ Trác đưa bé đi vườn trẻ, bé sẽ ngủ thẳng đến khi bà trở về mới dậy. Còn nếu Trác Dương đưa bé đi thì bảy giờ phải dậy rồi. Khi Trác Dương chuẩn bị sữa bò và trứng gà cho Nịnh Nịnh, một quả cầu lông đen thùi lùi lăn đến bên chân, dán vào giày của cậu vô cùng đáng thương kêu meo meo. Trác Dương cúi đầu, nhận ra đã quên mất con mèo đen hôm qua mang về. Ngày hôm qua bởi vì cậu sơ sẩy, Nịnh Nịnh thiếu chút nữa bị xe đụng vào, lúc đó lòng cậu vẫn còn sợ nên không chú ý, để Nịnh Nịnh ôm mèo nhỏ về nhà. Tiểu khu nơi Trác Dương ở có mấy con mèo hoang, trong đó có duy nhất một con mèo đen, Nịnh Nịnh gọi nó là Tiểu Hắc. Trước đây Trác Dương gặp nó hai lần, mỗi lần nó đều theo sau một con mèo mẹ được nhà nào đó nuôi nấng. Hôm qua không biết con mèo mẹ đi đâu, để mèo con lẻ loi chạy trên đường. Tiểu Hắc đói bụng, trong nhà không có thức ăn cho mèo, Trác Dương liền cắt một miếng nhỏ thịt gà của Nịnh Nịnh cho nó, Tiểu Hắc vừa ăn vừa phát ra âm thanh ư ử, nghe có vẻ hưởng thụ. Sau đó Trác Dương vào phòng của mẹ Trác, đánh thức Nịnh Nịnh. Nịnh Nịnh một mặt mông lung mà nheo nheo mắt, dang cánh tay về phía Trác Dương: “Ba ba, ôm một cái.” Trác Dương ôm bé, Nịnh Nịnh thơm “bẹp” một cái trên má cậu. Trác Dương cười cười cũng thơm bé một cái. Tính cách toàn bộ Trác gia bọn họ đều tương đối nội liễm, Nịnh Nịnh lại đặc biệt hoạt bát, không biết di truyền từ ai. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên thần sắc lãnh đạm của người đàn ông kia, Trác Dương mím mím môi, ý cười phai nhạt hai phần. Tiểu Hắc đã ăn xong phần thịt gà, bởi vì thường thường gặp con người nên cũng không sợ hãi, lúc này theo thói quen ngồi xổm ở bên cạnh liếm móng vuốt rửa mặt. Nịnh Nịnh thấy Tiểu Hắc, “a” một tiếng: “Tiểu Hắc, mày vẫn còn ở đây sao?” Tiểu Hắc dừng động tác, hướng Nịnh Nịnh meo meo hai tiếng. Nịnh Nịnh muốn trêu đùa với Tiểu Hắc nhưng Trác Dương không thả bé xuống mà ôm vào phòng vệ sinh, “Chúng ta đánh răng rửa mặt đã, hôm nay ba ba đưa con đi học nên đi sớm một chút.” Nịnh Nịnh “Ồ” một tiếng, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Hắc đang tiếp tục đại nghiệp rửa mặt. Rửa mặt xong, Nịnh Nịnh ngửa mặt để Trác Dương giúp bé xoa nước thơm, vừa nói: “Ba ba, chúng ta có thể giữ lại Tiểu Hắc không ạ?” Trác Dương hỏi ngược lại, “Giữ lại ai chăm sóc nó?” “Để bà nội chăm sóc nó ạ.” Nịnh Nịnh đáp, “Mỗi ngày bà nội ở nhà một mình thật cô đơn, bà và Tiểu Hắc có thể chăm sóc lẫn nhau nha.” Mẹ Trác ngoại trừ mỗi sáng sớm bán bữa sáng, những thời điểm khác chỉ cần không chăm non Nịnh Nịnh, bà sẽ đan búp bê, phần lớn thời gian đều ở một mình, khó tránh khỏi quạnh quẽ. Trác Dương nháy mắt, “Cái này phải hỏi bà nội con mới được.” Nịnh Nịnh rất chắc chắn nói, “Bà nội yêu thích Tiểu Hắc, nhất định bà sẽ đồng ý.” Về điểm này Trác Dương cũng tán thành, bởi mẹ Trác làm búp bê đa phần là con mèo, nên nhất định yêu thích mèo. Chỉ là nuôi mèo sẽ làm bớt đi thời gian mẹ Trác kiếm tiền, lại phải bỏ thêm một khoản chi tiêu, có thể mẹ Trác sẽ không đồng ý. Khi mang Nịnh Nịnh đi vườn trẻ, Trác Dương qua sạp mì của mẹ Trác, nói với bà về việc nuôi mèo, “Nịnh Nịnh sợ mẹ cô đơn nên muốn mẹ giữ lại Tiểu Hắc. Trong nhà hiện tại nuôi mèo nhỏ không có vấn đề gì, nhưng con tôn trọng ý kiến của mẹ, nếu mẹ không muốn nuôi nó, chờ con đi làm về sẽ đưa nó đến cửa hàng vật nuôi, nhờ họ tìm giúp chủ nhân mới.” Mẹ Trác ban đầu muốn cự tuyệt nhưng nghe đến lí do của Nịnh Nịnh liền cao hứng nặn nặn khuôn mặt nhỏ của bé, sau đó mới trả lời Trác Dương: “Vậy để mẹ suy nghĩ thêm.” “Bà nội, chúng ta sau khi tan học gặp lại nha.” Nịnh Nịnh mặc áo len lông cùng quần yếm, lưng đeo cặp sách nhỏ màu vàng mà mẹ Trác đan cho bé, một thân màu sắc sáng sủa, rạng ngời, trông vô cùng dễ thương. Sau khi đưa Nịnh Nịnh đến nhà trẻ, Trác Dương lên xe bus đến khách sạn. Khi giao ban, Trác Dương biết được tối hôm qua phòng tổng thống 1601 tiếp đón một vị khách. Với những vị khách như thế này, thái độ phục vụ càng phải nghiêm túc hơn. Ví dụ như bình thường lấy đồ giặt chỉ cần nhân viên phục vụ bình thường nhưng nay phải cần quản đốc hoặc quản lí đưa đi. Mà hôm nay phòng 1601 có hai bộ cần mang đến, Trác Dương nhớ kĩ chuyện này, mới chính thức bắt đầu một ngày làm việc. Buổi trưa 11 giờ, đến giờ hẹn lấy quần áo, Trác Dương gọi đến phòng 1601, báo quần áo được đưa đến và cho phép cậu mang qua. Trác Dương cầm theo hai bộ quần áo, đi thang máy lên tầng 16. Toàn bộ tầng 16 có 5 phòng tổng thống, trước mắt mới có một vị khách vào ở. Cả tầng vô cùng yên tĩnh, Trác Dương đi đến cửa phòng 1601, nhấn chuông cửa. Đợi mười mấy giây, cửa phòng mở ra, là một người mặc tây trang màu đen, trên mặt Trác Dương mang theo nụ cười tiêu chuẩn, vừa muốn mở miệng, bên trong đã vang lên tiếng nói, “Quần áo được đưa tới sao?” Người nói chuyện xuất hiện trước mặt Trác Dương, kinh ngạc chợt loé lên trong mắt cậu, người này là tài xế hôm qua đã đưa danh thiếp cho cậu. Tài xế hiển nhiên nhận ra cậu, cũng ngẩn người, sau đó cười nói: “Thật trùng hợp, cậu công tác ở đây à?” Sắc mặt Trác Dương khôi phục bình thường, cười nói: “Đúng thế.” Tài xế quan tâm một câu, “Cậu và con gái không sao chứ?” “Không có chuyện gì.” Tài xế yên tâm, khách khí nói rằng: “Quần áo để vào phòng quần áo là được, làm phiền cậu rồi.” Sau đó y nghiêng người tránh ra, để cậu tiến vào. Trác Dương đi vào được hai bước, thấy người ngồi bên trong, Tịch Sâm. Tịch Sâm ngồi trên ghế salon cạnh của sổ, hơi chếch so với cậu, anh nguyên bản nhìn ngoài cửa sổ, sau khi cậu bước vào liền ném tới ánh nhìn nhàn nhạt, mặt mày trước sau không thay đổi, một cái giương mắt thôi cũng hờ hững như thế, tựa như cái gì cũng không thèm để ý. Trác Dương giờ khắc này khẩn trương đến mức cổ họng trở nên lạnh lẽo, nếu nói chuyện e là giọng điệu sẽ vô cùng quái dị. Cậu chỉ có thể cố gắng khiến cho nét cười của mình thật tự nhiên, sau đó hơi khom lưng, gật đầu ra hiệu với Tịch Sâm, rồi quay đầu tiến vào phòng quần áo. Trác Dương cảm giác rõ ràng phía sau lưng có một ánh mắt chặt chẽ hướng theo cậu, cậu không biết có phải Tịch Sâm đang nhìn cậu hay không, nhưng tay chân dần trở nên cứng nhắc, chỉ có mấy chục giây mà cậu cảm thấy cực kì gian nan. Sau khi sắp xếp quần áo xong, Trác Dương hít thở sâu một lần, sau đó một lần nữa treo lên nụ cười hoàn mĩ đi ra ngoài, lần thứ hai khom lưng chuẩn bị rời đi. Cậu nỗ lực trấn định bước chân, cách cửa ra vào ngày càng ngắn, ngày càng không thể chờ đợi thêm nữa. Khi cậu chạm đến tay nắm cửa, Tịch Sâm trước giờ vẫn chưa phát ra tiếng, đột nhiên gọi cậu, “Trác Dương.” Trác Dương dừng chân, đôi mắt nhắm lại sau đó nhanh chóng mở ra, thong dong quay người, nhìn về phía anh: “Tịch tiên sinh.” Tài xế bên cạnh kinh ngạc liếc Trác Dương một cái, không nghĩ tới cậu quen biết lão bản nhà mình. Đầu ngón tay Tịch Sâm vân vê một cái khuy áo nhỏ, ánh mắt anh rơi ngoài cửa sổ, âm thanh lạnh nhạt dò hỏi: “Cậu kết hôn khi nào?” Trác Dương rũ mắt, đáp, “Sáu năm trước.” Đầu ngón tay dừng lại, Tịch Sâm không nói nữa, cả phòng liền triệt để yên lặng. Bầu không khí trầm mặc trôi qua một lát, Tịch Sâm mới mở miệng:” Cậu đi đi.” Trác Dương gật đầu, kéo cửa phòng, bình tĩnh đi ra ngoài. Bên trong phòng tiếp tục yên tĩnh, tài xế liếc mắt nhìn Tịch Sâm, chỉ thấy lão bản bình thường luôn không nhìn ra tâm tình, giờ khắc này mi phong hơi nhíu. Tài xế kinh ngạc, phải chăng là bởi Trác Dương- một Trưởng bộ phận buồng phòng? Này quá ngạc nhiên, phải biết Tịch Sâm về phương diện tình cảm dường như trời sinh thiếu sót, tính tình lãnh đạm đến mức người nhà họ Tịch thường lo lắng bỗng nhiên anh chạy đi làm hoà thượng. Y đi theo Tịch Sâm mấy năm, đây là lần đầu tiên thấy cảm xúc của anh có biến hoá. Mà Trác Dương sau khi rời phòng 1601, duy trì nụ cười tiến vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, nụ cười chợt tắt, ánh mắt loé lên tia hoảng hốt: Tịch Sâm vậy mà còn nhớ tới cậu, có lẽ lần từ chối đó để lại cho anh ấn tượng quá sâu, Trác Dương không biết nên vì thế mà thấy cao hứng hay bi thương. Trác Dương không nghĩ tới tại nơi làm việc còn có thể gặp Tịch Sâm thêm lần nữa. Ngày đó trong đầu cậu một nửa là công việc, một nửa là Tịch Sâm. Một cái lý trí tỉnh táo, một hoảng hốt không yên, hai loại tâm tình như đem xé cậu thành hai nửa, mãi đến khi kết thúc công việc mới có thời gian thở hổn hển. Lúc tan làm, ở trong thang máy, Trác Dương đem những suy nghĩ trong đầu giũ sạch, khi cửa thang máy mở ra, cậu sắp xếp lại tâm tình, bước ra ngoài. Thang máy bên cạnh cũng đồng thời mở ra, Tịch Sâm, theo sau là đoàn người từ trong đi ra. Bước chân Trác Dương chần chờ một chút, do dự có cần chào hỏi hay không. Tịch Sâm mặt không thay đổi bước qua cậu, chỉ có người tài xế kia, quay đầu hướng cậu cười cười. Mặc dù bọn họ từng có tiếp xúc thân mật nhất, nhưng khi thấy Tịch Sâm như vậy, Trác Dương cũng không quá khó chịu. Bởi trước giờ Tịch Sâm luôn như thế, tầm mắt của anh xưa nay chỉ rơi vào nơi anh muốn nhìn, anh đã không hứng thú thì sự vật nào đó dù có ở ngay bên cạnh, anh cũng không bố thí một cái liếc mắt. Đón Nịnh Nịnh về nhà, Trác Dương nhận được câu trả lời của mẹ Trác, bà nguyện ý giữ lại Tiểu Hắc, “Tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng có một con vật nhỏ cũng đỡ cô đơn.” Vì vậy Tiểu Hắc liền ở lại Trác gia. Trác Dương đưa nó đến cửa hàng thú cưng kiểm tra sức khoẻ, tiêm phòng, Tiểu Hắc là một con mèo vô cùng khoẻ mạnh. Trong nhà có Tiểu Hắc, Nịnh Nịnh có thêm một người bạn, Trác gia càng lộ ra vẻ náo nhiệt. Trong phòng tắm, Trác Dương nghe tiếng Nịnh Nịnh bên ngoài cùng Tiểu Hắc chơi đùa, từ từ lau nước đọng trên gương, mặt kính dần hiện ra thân thể trần truồng của cậu. Tay cậu xoa lên vết sẹo nằm ngang nơi bụng dưới, là dấu vết do cậu hạ sinh Nịnh Nịnh. Một nam nhân lại có thể sinh con, trongw mắt Trác Dương tràn ngập đắng chát, nếu như Tịch Sâm biết được, liệu anh có cảm thấy cậu là quái vật? Hay là hoài nghi dụng tâm cậu sinh đứa bé ra?? ~Hết chương 2~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]