*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghe thấy sau lưng có ai "bộp bộp" mấy tiếng nhỏ, Đồng Tuyển quay đầu lại. Chỉ thấy Thẩm Lãng ngồi hàng ghế phía sau liếc nhìn giám thị một cái, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cậu ném phao xuống. Mà Hầu Phương Đạt ngồi trước, người chuyển cục giấy này, lại đang cúi đầu làm bài như thể không có chuyện gì xảy ra. Trên thực tế thì khoảng cách hai người cũng không xa, cùng là ném, Hầu Phương Đạt có thể trực tiếp ném cho Thẩm Lãng, chẳng qua là hai người bọn họ không dám mạo hiểm, liền giao cho nguyên chủ việc khó khăn nhất. Đồng Tuyển nhếch môi dưới nhìn Thẩm Lãng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. * Đồng Tuyển luống cuống tay chân nói: "Cậu, cậu muốn gian lận ư? Không được đâu, sẽ bị phát hiện mất!" Âm lượng không to không nhỏ. Cách làm của Đồng Tuyển rất thông minh, bởi bị vướng thiết lập của nguyên chủ nên không thể OOC, cậu không thể trực tiếp báo cáo với giáo viên Thẩm Lãng chép bài, nhưng vì hoảng loạn mà vô tình làm rối tung mọi thứ lên, chắc là được chứ nhỉ? Giáo viên nghe thấy động tĩnh, quả nhiên đi đến, nghiêm nghị nói: "Mấy người các cậu đang nói gì trong thời gian làm bài?" Cục giấy gian lận đang trên mặt bàn Đồng Tuyển, Thẩm Lãng hoảng sợ tột độ, liều mạng nháy mắt với Đồng Tuyển ra hiệu cho cậu giấu nó đi. Đồng Tuyển khổ sở: "Thẩm Lãng, thật sự không được đâu." Thẩm Lãng: "..." Cả Thẩm Lãng cùng Hầu Phương Đạt đều choáng váng. Vừa lúc này thầy giám thị đi tới cửa sổ phòng thi. Giáo viên coi thi đi tới: "Vị bạn học này, có chuyện gì vậy?" "Em, em cũng không biết." Biểu tình Đồng Tuyển có chút không rõ ràng, còn mang theo vẻ hoang mang không biết làm sao, dường như từ trong tình huống bất ngờ vừa rồi vẫn chưa kịp hoàn hồn, cực kỳ sợ hãi. Cậu nhỏ giọng nói: " Vừa nãy em đang xem bài thi, Hầu Phương Đạt ném tờ giấy này qua, Thẩm Lãng nhờ em truyền cho bạn ấy. Em, em không dám..." Thẩm Lãng: "..." Chết tiệt, chết tiệt, bộ dáng vô tội của cậu ta là như thế nào, thật giống như mình bức lương vi xướng ấy, không phải đã nói trước lúc thi sao? ** Nhìn bộ dáng này của Đồng Tuyển, hắn gần như tin vào điều đó. (tin ẻm bị ép =))) Phòng thi vốn dĩ yên tĩnh, bọn họ bên này ồn ào, gần như cả lớp đều nghe thấy. Sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người bị sốc. Không nghe lầm chứ? Thẩm Lãng nhờ Đồng Tuyển giúp hắn gian lận bài thi, kết quả bị giáo viên phát hiện! Ai cũng biết Đồng Tuyển là tùy tùng liếm cẩu của Thẩm Lãng, tính cách thành thật, không ai nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của hắn, Thẩm Lãng quả thực có nỗi khổ không nói được. *** Giáo viên nửa tin nửa ngờ, mở tờ giấy ra, thình lình thấy trên đấy viết đáp án hai câu hỏi khó cuối bài. Hầu Phương Đạt sợ muốn chết, không chờ giáo viên nói liền nói ngay: "Đồng Tuyển cậu im... Khụ, thưa thầy, em không vứt tờ giấy, Đồng Tuyển thi toán nhiều lần điểm kém, muốn chép cũng là cậu ấy chép. Thầy đừng nghe cậu ta nói bừa!" Hầu Phương Đạt đã nói như vậy, Thẩm Lãng cũng không nhận được đáp án, đương nhiên càng không thể thừa nhận. Hắn hoàn hồn sau cú sốc, lập tức quả quyết nói: "Cậu nói cái gì vậy Đồng Tuyển, vị trí chúng ta cũng không ở cạnh nhau, tôi làm sao lại để cậu truyền giấy cho tôi được?" "Thầy Lưu, đưa cho tôi tờ giấy này, đừng trì hoãn các bạn học khác làm bài." Lúc này, giám thị đứng ngoài cửa quan sát một lúc mới bước vào, nghiêm túc nói: "Thẩm Lãng, còn có hai bạn học này nữa, cùng nhau đến phòng làm việc của tôi. Ba người các cậu nộp bài thi trước đi." Không nghĩ đến lại trùng hợp như thế, thầy giám thị xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc lại ở bên ngoài, thầm nghĩ mấy đứa này thật xui xẻo, chuyện này không chừng muốn làm to. (do bạn Tuyển thể chất đen thôi đỏ quên đi chứ ai =))) Sau khi nhìn ba người bị bắt đi, thầy nói với những bạn học khác: "Đừng chỉ mải nhìn, tập trung toàn lực làm bài đi!" Vì cả ba đều là học sinh lớp 12(15),giáo viên chủ nhiệm Hùng Văn Hoa cũng nhanh chóng chạy đến phòng giám thị. Cô xưa nay luôn quan tâm đến thành tích chung của lớp, biết được đã xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt rất xấu, cùng với thầy giám thị, cô cũng nghe Đồng Tuyển giải thích lại sự việc. Trong khi lắng nghe, thầy giám thị đã lấy bài thi của ba người họ và so sánh chúng với chữ viết tay trên tờ giấy phao. Cốt truyện bên trong sách gốc cũng như thế, người viết đáp án là Hầu Phương Đạt, nhìn chữ viết là biết, mấu chốt phụ thuộc vào người muốn chép là ai. Thẩm Lãng khẽ liếc mắt ra hiệu với Hầu Phương Đạt. Thầy giám thị đem tờ giấy đưa tới, nói rằng: "Cô Hùng, dù sao cũng là học sinh lớp cô, cô nhìn một chút xem." Hùng Văn Hoa vừa nhìn chữ viết liền biết, chắc chắn là Hầu Phương Đạt, nhưng mà... Hắn và Thẩm Lãng đều là học sinh có thành tích tốt trong lớp, Hùng Văn Hoa vốn dĩ hi vọng hai người có thể đạt điểm cao trước kì thi đại học, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. So sánh hai người với Đồng Tuyển có thành tích không tốt, cô khó tránh khỏi có chút thiên vị, chỉ là không tiện thể hiện rõ ràng. Hùng Văn Hoa giọng điệu hòa hoãn nói với Hầu Phương Đạt sắc mặt trắng bệch: "Hầu Phương Đạt, thành tích của em vẫn luôn ổn định, bình thường trên lớp cũng quy củ, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Cô muốn nghe lời giải thích của em." Đồng Tuyển cũng không nói chuyện, trong nguyên tác, nếu không phải vị giáo viên chủ nhiệm này hành động thiên vị, nguyên chủ cũng không đến nỗi bị xử phạt nặng như vậy, trong khi hai người kia một chút ảnh hưởng cũng không có. Hầu Phương Đạt nhận được ánh mắt của Thẩm Lãng, trong lòng do dự một chút. Tất nhiên Thẩm Lãng muốn hắn nhắc bài là đúng, mối quan hệ hai người cũng tốt, thứ hai Thẩm Lãng ở trong lớp cũng rất có tiếng, Hầu Phương Đạt không muốn mất lòng hắn, dễ bị cô lập. Ngược lại dù có khai ra người nào, chính hắn cũng không thoát được tội, vậy tại sao không tìm kẻ bắt nạt? "Cô Hùng..." Hầu Phương Đạt hạ quyết tâm, nói rằng: "Em xin lỗi, tờ giấy này là do em viết. Bởi vì Đồng Tuyển ngồi sau luôn đá vào ghế của em, rất ảnh hưởng đến bài thi của em, em cũng không tiện nói với giáo viên coi thi..." Hầu Phương Đạt xấu hổ cúi thấp đầu: "Thầy Vương, cô Hùng, lần này em sai rồi. Nhưng bài thi của em đều do em tự làm... Em, em có thể viết kiểm điểm được không? Mong hai người cho em cơ hội sửa lỗi." Đồng Tuyển cảm thấy kĩ năng diễn xuất của hắn không tồi, tình cảm chân thành, lời văn trôi chảy, tính tạo hình rất mạnh, hắn đã thành công khơi dậy bệnh nghề nghiệp thích chơi người khác của Đồng Tuyển. Hầu Phương Đạt nói như vậy lại đúng ý Hùng Văn Hoa muốn, cô nhân tiện nói: "Đồng Tuyển, tại sao em lại muốn nói dối? Có biết lời nói của em sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng người khác không?" Đồng Tuyển cúi thấp đầu, vai hơi co lên, không nói lời nào, trông thật đáng thương, Giám thị Vương nhíu mày, trong mấy học sinh ông biết mỗi Thẩm Lãng, nhưng ông có chút không hài lòng với thái độ thiên vị rõ ràng của Hùng Văn Hoa. Ông nói với Đồng Tuyển: "Vị bạn học này, trò muốn nói gì cứ nói đi, thầy cô sẽ phân xử công bằng." Hùng Văn Hoa bị câu nói đầy ẩn ý này làm cho nóng mặt, nhưng Đồng Tuyển không nhân cơ hội kể khổ mà nói nhỏ: "Để... Thẩm Lãng nói trước đi ạ." Cậu liếc nhìn Thẩm Lãng: "Cậu cho rằng là tôi vu hại cậu sao?" Thẩm Lãng giật mình. Hắn đã nhìn thấy dáng vẻ uất ức này của Đồng Tuyển nhiều lần đến mức nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra được. Trước đây, Thẩm Lãng sẽ thấy thật nực cười, khinh thường và phiền chán. Mà chẳng biết vì sao, hai câu đơn giản của đối phương lúc này, nhẹ nhàng bâng quơ một ánh mắt, dường như mang theo sức cuốn hút rất mạnh, làm cho hắn trong nháy mắt nhận ra cảm xúc của Đồng Tuyển. Tuyệt vọng cùng cam chịu, lại mang một tia mong đợi nho nhỏ, dường như biết mình sẽ đối xử với hắn như thế nào, nhưng trong lòng vẫn mong đợi một ký tích. Mong mỏi hắn sẽ không lúc nào cũng là người bị chán ghét và hy sinh. "Thẩm Lãng, vậy thì trò nói đi." Lời nói của giám thị Vương đánh thức Thẩm Lãng. Hắn kinh sợ với suy nghĩ dường như điên rồ của mình vừa rồi, liền vội vàng rời mắt khỏi Đồng Tuyển, mang theo mấy phần không được tự nhiên nói: "Thưa thầy, em không hỏi Hầu Phương Đạt đáp án, cũng không biết chuyện này là như nào." Giám thị Vương thấy đứa nhỏ Đồng Tuyển này thành thật như thế, nói một câu cũng rụt rè, sao có khả năng nói dối? Ông liền nghi ngờ lời nói của Thẩm Lãng trước. Ông hỏi: " "Vậy thì trò có biết tại sao Đồng Tuyển lại chỉ ra và xác nhận trò gian lận không?" "Chuyện này..." Thẩm Lãng đầu óc chuyển nhanh, lập tức tìm được một cái cớ thích hợp: "Có thể là trước lúc thi có mấy bạn học đùa dai, làm đổ nước lên người Đồng Tuyển, em cũng hùa theo. Chắc là khiến Đồng Tuyển tức giận." Trong lòng có chút hổ thẹn bất an, lại bị cưỡng ép đè xuống: "Lúc ấy có không ít bạn học nhìn thấy, thầy có thể đi hỏi một chút ạ." "Vâng... có có chuyện như vậy." Dường như Đồng Tuyển vì lời nói của Thẩm Lãng mà cảm thấy chân tay luống cuống, không chờ người khác hỏi, chính cậu tự thừa nhận trước: "Nhưng tôi không tức giận, thật đấy!" Cậu còn sợ Thẩm Lãng không tin, liền nhìn hắn, nghiêm túc giải thích: "Tôi biết là cậu đang đùa giỡn với tôi, chúng ta không phải bạn bè sao? Lần trước cậu làm đổ phấn viết vào hộp cơm của tôi, tôi cũng giúp cậu lấy nước,... Nhưng gian lận là vi phạm kỉ luật, tôi, lúc đó tôi không biết phải làm sao, đã không cẩn thận kêu lên... Tôi xin lỗi." Vẻ mặt cậu đơn thuần vô tội như một chú thỏ trắng, hai thầy cô giáo nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Thẩm Lãng đến cảm xúc muốn đi lên bóp chết Đồng Tuyển cũng có, hận không thể chửi to một tiếng oắt đờ phắc nói cái bíp gì thế. Không biết làm sao là cái con cá gì, rõ ràng là trước khi thi đã nói cẩn thận! Giả vờ giả vịt còn nói xin lỗi cái gì! Chỉ là lời này hắn không thể nói ra: "Cậu đừng nói bừa, rõ ràng là cậu muốn đáp án—" Đồng Tuyển chớp chớp mắt, vô tội nói: "Hơn nữa, câu hỏi trên bài thi em cũng đã làm được, em còn đi chép người khác để làm gì ạ?" Những lời này, cậu có thể nói ra từ lâu, nhưng lại không mở miệng, chờ Thẩm Lãng vu cáo xong, mới chậm rãi nói ra. Giám thị Vương nãy giờ chỉ chú ý đến vấn đề chữ viết, được cậu nhắc nhở liền đem câu hỏi lớn ở mặt sau ba bài thi ra so. Nhìn thoáng bên ngoài thì đều như nhau, ông cũng không phải giáo viên dạy toán nên không quá chú ý, lúc này so sánh cẩn thận mới thấy, Đồng Tuyển và Hầu Phương Đạt đều đã giải xong, đáp án tuy giống nhưng cách làm lại khác nhau. Ngược lại là Thẩm Lãng còn hai câu chưa viết xong, đang giải thì bị kẹt công thức. Thẩm Lãng cũng nhìn thấy, những người khác không biết chân tướng chuyện này, có lẽ đơn giản chỉ không hài lòng và tức giận, còn hắn thì trong lòng bỗng cảm thấy ớn lạnh. Đồng Tuyển đây là ý gì? Cậu ta điểm trung bình toán còn khó lấy, làm sao có thể giải được bài toán như này? Giải thích cho tất cả chỉ còn lại điều khó có thể xảy ra nhất, chính là ngay từ đầu khi hắn đáp ứng giúp mình gian lận, đã lên kế hoạch tốt cho mọi chuyện. Dương dương tự đắc, cho là đem đối phương sai khiến xoay vòng, kỳ thực mới là cái ngu lớn nhất! Thẩm Lãng đột nhiên nhìn lại Đồng Tuyển, lại thấy đối phương hơi nghiêng đầu, nhướng mày, khóe môi dưới nhếch lên thành hình vòng cung nhỏ. Nụ cười này, hoàn toàn khác với bạn cùng lớp hiền lành tự ti trong ấn tượng. [Nhiệm vụ "Giải trừ phong ba gian lận, dạy Thẩm Lãng cách làm người" hoàn thành. Điểm thưởng: 10 điểm, gói quà lớn tặng newbie đã đến ~ ] [Chúc mừng kí chủ thành công mở khóa "Kính mắt", trả lại ngài đôi mắt to blingbling! ] Có vẻ như vì sợ miêu tả bằng lời nói quá thiếu thốn, trên bảng nhiệm vụ đã xuất hiện một tấm ảnh động, hình ảnh cho thấy hình tượng hiện tại của Đồng Tuyển, trên mắt kính có in một chữ "KHÓA" màu đỏ. Lập tức nhấn đúp chuột, khóa đỏ mở ra, trên ảnh động Đồng Tuyển tháo kính mắt xuống, nhìn ống kính khẽ mỉm cười. Bên trong mắt cậu phóng ra "Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím" đủ cả bảy màu, đúng là vô cùng bling. ✨ Tay Đồng Tuyển đang định tháo kính liền cứng đờ, hỏi: "Mắt của ta biến thành như vậy?" Hệ thống giải thích: [Chỉ là một hiệu ứng hoạt hình được sử dụng để huy động sự nhiệt tình làm việc của ngài.] Ngoại hình của nguyên chủ giống hệt Đồng Tuyển, nhưng khí chất và cách ăn mặc khác nhau một trời một vực. Nụ cười trên ảnh động kia, ở trong hiện thực từng mưu sát vô số phim ảnh, được người hâm mộ bình chọn đứng đầu trong "Top 10 nụ cười chết người của diễn viên trong làng giải trí", hiện tại do nguyên chủ có quả đầu gần như dài che cả lông mày, khiến người ta không khỏi rùng mình. Trên đỉnh đầu còn có một chữ "KHÓA". Đồng Tuyển nghĩ thầm, nếu không thì kính mắt này, chờ kiểu tóc cũng mở khóa thì tháo một thể... Tuy nhiên như thế nào thì, chân tướng việc gian lận cũng coi như rõ ràng, giám thị Vương giận tím mặt: "Thật sự là quá không ra gì, trước kì thi tôi đã nhiều lần nhấn mạnh các trò phải làm bài thi cho nghiêm túc, các trò ngược lại tốt rồi, gian lận thi cử không nói, lại còn kết bè kết phái, ức hiếp đổ tội bạn học vô tội! Nhất định phải ghi tội xử lí kỉ luật!" Ông nhớ tới lời nói lúc nãy của Đồng Tuyển, giọng điệu càng nghiêm trọng: "Thẩm Lãng, còn có trò, tên là Hầu Phương Đạt đúng không? Hủy bỏ kết quả kì thi này, trở về mỗi người viết một bản kiểm điểm, thứ hai chào cờ đọc trước toàn trường, phải răn đe!" Hùng Văn Hoa vội vàng nói: "Giám thị Vương, hình phạt này có hơi quá đáng không? Cả hai đều có thành tích không tệ..." "Cô Hùng, cô không cần nói gì nữa, nhân phẩm quan trọng hơn điểm số, cách sống này tuyệt đối không thể dung túng." Giám thị Vương nhìn cô một cái, giọng điệu cũng không tốt hơn: "Nhìn vào lớp của cô, kì thi tốt nghiệp THPT đang đến gần, hai kẻ gian lận và một người vắng mặt, chuyện gì đã xảy ra với học sinh? Là một giáo viên chủ nhiệm, bọn nhỏ giao trong tay cô, không chỉ riêng vấn đề thành tích tốt hay không mà còn phải quan tâm đến trạng thái tâm lý của học trò. Nếu không thì lấy cái gì xếp loại giáo viên?" Nếu không có mấy câu nói phía sau của Đồng Tuyển và Thẩm Lãng, chỉ là một lần gian lận trong một kì thi, vì Thẩm Lãng là cán bộ lớp, thành tích lại tốt, có lẽ Hùng Văn Hoa còn có thể nói đỡ. Nhưng bây giờ đã lên đến mức bắt nạt bạn học, còn là do Thẩm Lãng tự nhắc đến trước, sao có thể dễ dàng cho qua? Vừa nghe đến chuyện này có thể liên quan đến xếp loại của mình, Hùng Văn Hoa sửng sốt, trong lòng tức giận. Cái này gọi là gì! Nhóm học sinh không một ai là bớt lo, chủ nhiệm thì già mồm cãi láo. Cô không dám nói gì nữa. Chuông báo hết giờ thi vang lên bên ngoài, giám thị Vương bảo Hùng Văn Hoa mang Thẩm Lãng và Hầu Phương Đạt đi, lại động viên Đồng Tuyển hai câu, đem bài thi trả lại cho cậu. Đồng Tuyển không có gian lận, vì vậy kì thi của cậu cũng không nên bị muộn giờ, giám thị Vương cho Đồng Tuyển ngồi trong văn phòng làm bù giờ, sau đó nộp lại bài thi. Đồng Tuyển đang chuẩn bị rời đi, lại bị người bên cạnh gọi lại: "Trò,... Đồng Tuyển phải không? Chờ một chút, thầy hỏi em chuyện này." Đồng Tuyển quay người lại: "Vâng, thầy cứ nói đi ạ." Giám thị Vương đẩy kính, nhìn danh sách trước mặt: "Nguyên Thác, đây là thí sinh lần này vắng mặt, thầy thấy trò ấy cùng lớp với trò, trò có biết vì sao trò ấy lại nghỉ thi không lý do không?" Đồng Tuyển nghe cái tên này có chút quen tai, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Xin lỗi thầy ạ, em cũng không rõ chuyện này lắm." Giám thị Vương nói: "Vậy thì trò đi đi, nếu thấy Nguyên Thác thì bảo bạn đến phòng làm việc của thầy." Đồng Tuyển mỉm cười nói dạ, sau khi chào thầy thì rời khỏi phòng làm việc, trên đoạn đường này, theo "Định luật xui xẻo của nam phụ ác độc", cậu giẫm phải vũng nước trên mặt đất, ngã sấp mặt ở hành lang. Cậu đứng dậy, xoa đầu gối không nói lên lời, khập khiễng bước xuống cầu thang từ lối ra an toàn. Chân rất đau nhưng không dám đi thang máy, lỡ thang máy cũng rớt thì trách ai bây giờ? [Xin kí chủ yên tâm, bổn hệ thống sẽ đảm bảo tính mạng của ngài an toàn, dù có rớt cũng không chết được, cùng lắm chỉ gãy chân thôi.] Đồng Tuyển: "...Ta cảm ơn ngài rất nhiều." Nói đến cũng khéo, khi xuống tới tầng hai, cậu nhìn thấy một nam sinh đang ngồi gục đầu trên cầu thang, như có vẻ không được thoải mái. Đồng Tuyển đi ngang qua người này khi xuống tầng, tiện tay vỗ vỗ vai nam sinh, hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?" Đối phương mới ngẩng đầu, kí ức của nguyên chủ cũng hiện ra, phản ứng đầu tiên của cậu là: Éc, đây là Nguyên Thác đã bùng thi? Phản ứng thứ hai là: Éc, người này không phải là... nam chính trong sách sao? * tui không rõ "nhếch môi dưới" là sao, thôi cứ hiểu kiểu nhếch môi xuống dưới nhe, kiểu nhếch mép nhưng là kéo xuống dưới ấy, nó đây: 挑了下唇, tui không muốn để là "nhếch mép" lắm vì tui thấy nhếch kiểu kéo môi xuống trông cợt nhả hơn, nó tức hơn =))),éc éc bạn nào giúp tui vụ này với. ** ép người lương thiện làm kỹ nữ, ở đây là kiểu ép người lương thiện làm chuyện xấu. *** Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. 7 màu đây
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]