Phòng làm việc của Lục Trấn tối giản đến mức không thể tối giản hơn, ngoại trừ một chiếc tủ sách, một cái bàn cùng hai chiếc ghế thì không còn gì khác. Chắc hẳn phòng vừa mới dọn dẹp, còn sót lại ít mùi của nước tẩy rửa.
Chử Trần ngồi trên chiếc ghế cứng như đá không dám cử động, dường như Lục Trấn đang rơi vào đoạn hồi ức nào đó, ánh mắt thẫn thờ hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Rất lâu sau, Chử Trần nghe thấy ông nói: "Con với tam hoàng tử yêu nhau rồi sao?"
"Không ạ."
Chử Trần không biết mọi người sao mà cứ nghĩ rằng cậu với Lục Xuyên Trạch là một đôi, rõ ràng không phải, chẳng lẽ Lục Xuyên Trạch tự nói à.
"Ba năm trước ta đã nói rồi, con không xứng với tam hoàng tử đâu. Người ta là đóa hồng nở trên mây, con đã định trước là côn trùng thối rữa trong bùn lầy, đừng nên nảy sinh bất kỳ suy nghĩ nào khác."
Chử Trần chau mày, không hiểu rõ câu chữ trong lời nói của Lục Trấn, một người cha sao lại so sánh con trai mình với côn trùng mục nát trong bùn lầy.
"Chử Trần rất tốt, Lục Xuyên Trạch cũng không kém, nếu như Chử Trần là hoa hồng, vậy thì Lục Xuyên Trạch chính là đám mây."
Ánh mắt Chử Trần nhìn thẳng vào Lục Trấn, không hề nhượng bộ, Lục Trấn cong khóe miệng, như là đang cười, càng giống như đang chế giễu.
"Chà, những suy nghĩ đó của con dám để cho tam hoàng tử biết ư? Để cậu ta biết từ mười mấy tuổi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-xuyen-bi-doi-thu-song-con-bam-dinh/3630914/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.