Chử Trần mơ màng sờ mèo bông trong lòng, không mềm mại chút nào mà còn hơi cứng cứng nữa. Cậu cố gắng mở mắt xem mới phát hiện thứ mình đang ôm trong lòng là cánh tay của Lục Xuyên Trạch.
Chử Trần giật thót ngay tức khắc bị dọa tỉnh cả người, đẩy cánh tay của Lục Xuyên Trạch ra chỗ khác, "Sao cậu lại ở đây."
Nhìn Lục Xuyên Trạch như cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ ngầu thêm quầng thâm bao quanh, hai mí sụp xuống bơ phờ nhìn Chử Trần.
"Không thấy cậu, tôi không ngủ được."
Chử Trần lẳng lặng kéo chăn lên, chỉ lấp ló mảnh hồng trên gương mặt cùng với đôi mắt sáng rực.
"Này, nhớ tôi cũng không được lén qua đây, với cả cậu làm cho cơ thể tôi bị mệt nữa kìa."
Chử Trần lẩm bầm xong cảm giác không khí chợt ngưng lại, chầm chậm cà nhắc ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ba lớn tay cầm ly sữa, ánh mắt như cặp đèn lồng trừng cậu.
"Làm gì mà thân thể mệt mỏi."
Lục Xuyên Trạch ngồi xổm cả một đêm giờ không thể ngồi dậy nổi, vừa mới đứng lên thôi chân tê tới mức ngã nhào xuống giường. Ấy thế mà ngã ngay vào lòng Chử Trần không lệch một li, cái này có muốn giải thích cũng không biết đường nào.
"Thì thức đêm ạ, ba nhìn quầng thâm mắt của cậu ấy kìa."
Mạch Nhĩ đảo qua đảo lại nhìn hai người, cánh tay đang bóp chân của Lục Xuyên Trạch không biết nên đưa lên hay hạ xuống, cả người còn đang dựa vào Chử Trần dù thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-xuyen-bi-doi-thu-song-con-bam-dinh/3537783/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.