Lục Xuyên Trạch nghe thấy tiếng thét của Chử Trần, đến thở cũng không dám thở mạnh. Giãy dụa nhấc người dựa vào đầu giường, thấp giọng cười nói: ''Tôi cũng không hề biết cậu sẽ là Omega đó, vừa nãy là ngoài ý muốn, tôi không có hứng thú gì với cơ thể của cậu.''
Lục Xuyên Trạch nói thêm câu nữa thì mặt của Chử Trần càng đen đi một phần, không hứng thú còn sờ, nếu có hứng thú còn muốn làm cái gì nữa.
Chử Trần dằn xuống tức giận, bò dưới đất vươn tay lấy từ cái lỗ nhỏ trên ván giường ra một chiếc hộp đen, trong hộp đựng tất cả đều là thuốc ức chế được đặc chế.
Chử Trần thành thạo vén áo tắm của mình lên, nhanh – chuẩn – dứt khoát đẩy thuốc ức chế vào. Chử Trần nhìn Lục Xuyên Trạch không khác tí gì, hâm mộ không thôi.
Cậu trời sinh mang cảm giác đau đớn nhạy cảm, mỗi lần dùng thuốc ức chế đều như muốn lấy mạng, Lục Xuyên Trạch thì tốt rồi, da thô thịt dày không chút phản ứng.
''Chử Trần, sao cánh tay lại thâm đen vậy.''
Chử Trần còn đang dọn dẹp đống thuốc, không thèm ngẩng đầu, ''Bình thường, chuyện vặt thôi, cậu bớt nhiều chuyện.''
Lục Xuyên Trạch cười khỉnh một tiếng, nằm trên giường không động đậy. Đôi mắt liếc về vết bầm tím trên cánh tay, thầm than. Chử Trần sợ đau nhất, bây giờ hắn không thể cảm nhận được gì, chắc hẳn cơn đau đã chuyển sang Chử Trần trong cơ thể hắn rồi.
''Đứng dậy.''
Lục Xuyên Trạch bất động, không phải không muốn cử động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-xuyen-bi-doi-thu-song-con-bam-dinh/2746101/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.