Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lục Xuyên Trạch ngẩng đầu vừa hay đối mặt với ánh mắt to tròn đầy vẻ hoang mang của Tiết Thành.
''Lục thần, cậu, sao cậu lại đi ra từ phòng anh Chử.''
Lục Xuyên Trạch tiến về phía trước bịt miệng Tiết Thành đang hét to loạn xạ, không ngờ giọng nói Tiết Thành quá lớn khiến người trong phòng đối diện ngay lập tức mở hé cửa ngó trộm.
Trong phút chốc Lục Xuyên Trạch không biết nên cảm thán phòng cách âm kém, hay là giọng của Tiết Thành có lực xuyên thấu quá mạnh.
Lục Xuyên Trạch chưa từng gặp phải tình huống khó xử như này, chôn chân tại chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng. Tiếng Tiết Thành ú ớ cầu cứu cũng không kéo lại được mạch suy nghĩ của Lục Xuyên Trạch.
''Lục, Lục thần, hay là cậu thả Tiết Thành ra trước đã.''
Bạn học dè chừng hỏi, chỉ sợ Lục Xuyên Trạch không cẩn thận làm Tiết Thành ngạt chết luôn.
Chợt Lục Xuyên Trạch đẩy Tiết Thành ra, nắm chặt tay, hờ hững nói: ''Chử Trần bảo muốn cùng tôi so tài lần nữa.''
Nói xong không đợi mọi người phản ứng kịp đã nhanh như chớp biến mất cuối hành lang.
Tiết Thành há to hít vào từng ngụm không khí trong lành, cả khuôn mặt đỏ lừ vì nhịn thở, nghĩ lại thấy sợ nói: ''Tiêu rồi, anh Chử mình có lẽ nào bị bắt nạt không, anh ấy nhỏ yếu bơ vơ như vậy. Không được, tôi phải đi tìm anh Chử.''
Châu Nhất nói gãy cả lưỡi mới kéo Tiết Thành lại được, cũng không rõ cậu ta tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-xuyen-bi-doi-thu-song-con-bam-dinh/2746093/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.