"Bảo bối, anh thật sự không phải cố ý, anh không đi quá giới hạn!" Nghiêm Ngộ Sâm chạy tới trước cửa phòng ngủ, gọi, thế nhưng Đường Trì căn bản không để ý đến anh. Bên ngoài không còn âm thanh nào nữa, Đường Trì mới lặng lẽ xuống giường, dán lỗ tai lên cửa, nghe trộm động tĩnh bên ngoài. Nhưng nghe một lúc lâu, bên ngoài chút động tĩnh cũng không có. Cậu lén lút mở ra khe cửa, vốn muốn nhìn thử Nghiêm Ngộ Sâm ở bên ngoài làm gì, nhưng mở cửa mới phát hiện, người này căn bản không ở bên ngoài. Đường Trì đi quanh nhà một vòng, cũng không thấy hình bóng nào của Nghiêm Ngộ Sâm. Đi thì đi, không ai đi tìm anh đâu. Đường Trì hừ một tiếng, đi thẳng quay về phòng ngủ. Nhưng, thói quen ngủ cùng Nghiêm Ngộ Sâm, trong chăn thiếu một người, thật có chút không quen. Hơn nữa, vạn nhất Nghiêm Ngộ Sâm chuyển đổi thì làm sao bây giờ? Đường Trì nằm trên giường, lăn qua lăn lại, lấy điện thoại, xoắn xuýt nửa ngày rốt cuộc có nên gửi tin nhắn cho Nghiêm Ngộ Sâm hay không, nhưng cuối cùng vẫn không gửi. Không quan tâm, mặc kệ, không giải thích rõ ràng dấu hôn kia là thế nào, cũng đừng quay lại. Cùng lúc đó, Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trên xe, chuẩn bị rời trại huấn luyện. "Nghiêm tổng, đã trễ thế này còn đi sao?" Đạo diễn vừa vặn đi ngang qua đây, nhìn thấy xe của Nghiêm Ngộ Sâm, liền dừng lại hỏi thăm một chút. Nghiêm Ngộ Sâm kéo cửa sổ xe xuống, nghiêm túc ừm một tiếng, sau đó hỏi: "Vừa hay, tôi có chuyện muốn hỏi anh." Đạo diễn mờ mịt: "Chuyện gì vậy?" Nghiêm túc như thế, hắn hơi sốt sắng, sẽ không phải sự kiện gì trọng đại đi? Nghiêm Ngộ Sâm: "Bình thường lúc anh cãi nhau với vợ, dỗ thế nào?" Đạo diễn sững sờ, chợt phản ứng lại: "Cậu cãi nhau với Đường Trì?" Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh không cần thiết phải để ý tới, nhanh nói, bình thường anh dễ vợ anh thế nào?" Đạo diễn suy nghĩ một chút: "Tặng son môi, tặng nước hoa, cô ấy thích những thứ này, nói chung, dỗ vui vẻ là được rồi." Tặng quà lấy lòng... Nghiêm Ngộ Sâm vặn hết óc, đột nhiên phát hiện một vấn đề phi thường nghiêm trọng, hình như ngoại trừ biết Đường Trì thích ăn bánh dứa cùng thịt ra, còn lại Đường Trì thích gì anh đều không biết. Đạo diễn bật cười: "Nghiêm tổng, cậu sẽ không phải bình thường Đường Trì thích gì cũng không biết đi?" "Dĩ nhiên không phải!" Nghiêm Ngộ Sâm mạnh miệng nói xong: "Muộn lắm rồi, anh mau đi ngủ đi, tôi đi trước." Nói xong, liền lái xa ra ngoài. Trên đường, anh gọi điện cho Đường Việt. Đột nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Việt đang ở văn phòng bận đến mức ngủ gà ngủ gật lập tức thanh tỉnh. "Alo?" Đường Trì xoa mắt: "Nghiêm tổng, có chuyện gì sao?" Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh biết Đường Trì thích gì không?" "???" Hơn nửa đêm không ngủ, đột nhiên hỏi vấn đề này, Đường Việt bối rối: "Tôi không biết." "Anh là anh trai em ấy, sao anh có thể không biết em ấy thích gì?" Nghiêm Ngộ Sâm không tin. Đường Việt hỏi ngược lại: "Nhưng hai năm qua nó vẫn đi theo cậu mà, cậu là chồng nó, làm sao cậu không biết?" Nghiêm Ngộ Sâm: "..." Nhất thời á khẩu không trả lời được. "Tôi biết, chỉ là tôi muốn hỏi anh một chút, em ấy có đặc biệt thích gì không thôi." Nghiêm Ngộ Sâm cưỡng ép che giấu nói. Sau khi xác nhận Đường Việt cái gì cũng không biết, Nghiêm Ngộ Sâm nhanh chóng cúp máy. Nhìn tin nhắn Đường Trì gửi hỏi anh đi đâu, Nghiêm Ngộ Sâm thở dài, tự nhủ: "Bảo bối, chờ anh nghĩ ra làm thế nào để dỗ em, anh sẽ quay về." Sau đó, Nghiêm Ngộ Sâm lấy bức ảnh của Đường Trì trong túi áo ra, hôn một cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí cất tấm ảnh vào chỗ cũ. Nửa giờ sau, Nghiêm Ngộ Sâm đến hộp đêm lúc nãy mà anh uống rượu. Đi vào, trực tiếp đến bao sương mình đặt lúc trước. Nhìn thấy anh đẩy cửa tiến vào, Lý Viễn Sam còn tưởng mình bị hoa mắt: "Không phải cậu về nhà rồi à, sao lại đến nữa?" Nhớ tới nội dung Nghiêm Ngộ Sâm gọi điện cho hắn, Lý Viễn Sam không nhịn được cười nói: "Cậu bị đuổi ra ngoài?" "Cậu nói xem?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng lườm hắn, nhìn xung quanh nói: "Người phụ nữ tiếp rượu kia đâu?" Lý Viễn Sam kinh ngạc: "Người ta bị cậu mắng một trận, sớm khóc lóc chạy đi rồi, bây giờ cậu tìm người ta làm gì?" Tối nay, Nghiêm Ngộ Sâm phỏng vấn xong, liền gọi điện cho Lý Viễn Sam, gọi hắn đến đây uống rượu. Kỳ thực, quan hệ của Nghiêm Ngộ Sâm và Lý Viễn Sam chẳng hề tốt lắm, nhưng vì Nghiêm Ngộ Sâm không có nhiều bạn bè, Lý Viễn Sam xếp ở vị trí số một, dù sao cũng là bạn học cùng cấp ba, hai người ít nhiều cũng hiểu rõ nhau. Thời điểm nhận được điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, Lý Viễn Sa, chỉ cảm thấy ngạc nhiên. *Nguyên văn - 活久见: Nó có nghĩa là "bạn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì nếu bạn sống trong một thời gian dài". Bây giờ nó chủ yếu được sử dụng để mô tả sự ngạc nhiên của các bên khi đối mặt với những điều kỳ lạ; nó cũng đã chỉ ra rất nhiều điều kỳ lạ khiến nó trở nên nhàm chán. Tửu lượng của Nghiêm Ngộ Sâm ở mức trung bình, bình thường đi xã giao, có thể không uống được thì sẽ không uống, hơn nữa cuộc sống riêng tư của người này tuy rằng thần bí, nhưng Lý Viễn Sam vẫn đảm bảo, nơi như hộp đêm này, anh chưa từng đến, tiếp rượu cái gì, anh cũng chưa từng tìm. Nhưng, hắn vạn vạn không nghĩ tới chính là, Nghiêm Ngộ Sâm không chỉ dẫn hắn đến hộp đêm, còn tìm vài người tiếp rượu. Vừa hỏi xảy ra chuyện gì, Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Hình như vợ tôi có tình cảm với người đàn ôn khác." Vừa nói, một bên oan ức uống rượu. Dưới đèn tinh cầu sắc sỡ chiếu xuống, Lý Viễn Sam thấy trên đầu Nghiêm Ngộ Sâm hơi xanh. "Tôi nói điều kiện của cậu tốt như vậy, chị dâu cũng không đến nỗi không có mắt đi?" Lý Viễn Sam mới nói xong, lập tức đổi giọng: "Không đúng, chị dâu lúc trước có thể từng thích tên khốn kiếp Cố Chiêu Lương kia, bảo đảm ánh mắt thật sự có chút vấn đề." "Không phải có chút vấn đề, là phi thường có vấn đề." Nghiêm Ngộ Sâm uống một hớp rượu, thập phần khổ não. Lý Viễn Sam hiếu kỳ: "Người kia rốt cuộc là ai vậy? Đang làm gì? Bao nhiêu tuổi?" Nghiêm Ngộ Sâm thở dài: "Người kia tên Nghiêm Đồng, là người không có việc làm, năm nay mười bảy tuổi." Lý Viễn Sam thiếu chút nữa bị ngụm rượu làm cho sặc chết: "Có ý gì? Mười bảy tuổi?!" Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng. Lý Viễn Sam cả kinh nói: "Nhỏ hơn cậu mười ba tuổi a! Hơn nữa còn chưa trưởng thành! Khẩu vị của chị dâu nặng như vậy à?" Nghiêm Ngộ Sâm tâm mệt nói: "Không biết, lẽ nào tôi thật sự rất già sao?" Lý Viễn Sam gãi đầu: "Cậu so với tôi xác thực không già, nhưng so với chị dâu cậu lớn hơn tám tuổi, vậy... xác thực không tính là còn trẻ, cho nên, từ tình huống này mà nói, chị dâu thích một người vị thành niên, cũng không phải hoàn toàn không có lý do gì." Dù sao tuổi của chồng mình quá lớn, tính ra muốn tìm trai trẻ khỏe mạnh để nếm thử cũng không phải không thể. Nghiêm Ngộ Sâm ngửa đầu uống cạn rượu: "Cậu nói, sao em ấy lại có nhiều người đàn ông thích đến vậy? Tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ thay nhau đến. Thật muốn nhốt em ấy lại, chỉ có mình tôi được nhìn, người khác sẽ không còn ý gì với em ấy nữa." Hai người lại thao thao bất tuyệt nói chuyện một lúc lâu. Càng nói, Lý Viễn Sam càng đồng tình với Nghiêm Ngộ Sâm, lúc nhìn về phía Nghiêm Ngộ Sâm, càng thấy thảo nguyên xanh trên đầu anh càng chói mắt hơn. Hơn nữa, hắn quả thực không nghĩ ra, giá trị bản thân của Nghiêm Ngộ Sâm là một con ngựa tuyệt trần, tại sao lại sợ người khác đào góc đường như vậy? Thậm chí còn trở thành người tức giận bất bình đến hộp đêm mua say. "Tôi nói cậu không phải uống nhiều rồi đi, cố ý tìm người ta tính xổ à?" Lý Viễn Sam nói. Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Tôi không phải đến tính xổ, tôi tới để tìm người phụ nữ kia." Lý Viễn Sam hiếu kỳ: "Đến xin lỗi cô ta sao? Tôi cảm thấy không cần thiết, dù sao vừa nãy chính cô ta nói mình làm sai, cố ý quyến rũ cậu, cậu mắng cô ta cũng không thua gì." "Tôi không đến xin lỗi cô ta." Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt chống cự nói. Loại người cố ý dán lên người anh, sau đó khiến anh cãi nhau với Đường Trì, mắng cô ta đương nhiên không phải thiệt thòi gì. "Tôi chỉ muốn đưa cô ta đi, sau đó ở trước mặt vợ tôi giải thích rõ ràng." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói. Lý Viễn Sam: "Tôi thấy cô ta cũng không quá tình nguyện, dù sao cậu mới mắng người ta quá độc ác rồi." "Cậu không cần quan tâm, cậu quay video làm sáng tỏ cho tôi là được." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Sau đó gửi cho tôi, chút nữa tôi về nhà đưa cho vợ xem, lần này đừng nói nhầm nữa, nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm đi tìm người tiếp rượu ban nãy. Lý Viễn Sam có chút lo lắng nhíu mày, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Người tiếp rượu ở đây ăn mặc đều giống nhau, với độ mặt mù kia của cậu còn muốn tìm người, có thể phân rõ ai với ai sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]