Chương trước
Chương sau
"Em đã nói rồi, tôi qua bảo anh tăng nhiệt độ điều hòa lên lại không nghe." Đường Trì giận trách.
Nghiêm Ngộ Sâm bất đắc dĩ nói: "Nhưng không phải em sợ nóng sao, tăng nhiệt độ điều hòa lên, bảo bối em sẽ ra mồ hôi."
Đường Trì hừ một tiếng: "Vậy cũng so với anh bị cảm tốt hơn."
Bành Nghiêu tiện tay quay lại đoạn hội thoại này của hai người, ngày đó, nội tâm của các cô gái Gia Vị đều rất thỏa mãn.
Trở lại trại huấn luyện, Nghiêm Ngộ Sâm nói bên này anh sẽ xử lý, để Đường Trì thu dọn hành lý xong, liền đến phòng luyện tập tiếp tục huấn luyện.
Huấn luyện về sau, đều là nhằm vào trận thách đấu, bởi vì Đường Trì không cần tham gia trận thách đấu, có tư cách trực tiếp tiến vào trận chung kết, cho nên thời điểm luyện tập, không đòi hỏi Đường Trì cần nghiêm túc.

Bên phía vũ đạo, vũ đạo lão sự phát lệnh đại xá, nói trình độ của Đường Trì đã hoàn toàn không cần tiếp tục nữa, chỉ cần dành nhiều thời gian sáng tác nhạc và luyện tập kỹ năng hát là được.
Thế nhưng, việc này cũng không đại biểu quá trình huấn luyện tiếp theo của Đường Trì sẽ trở nên dễ dàng nữa, bởi vì trại huấn luyện mở thêm một lớp học khác dành cho những học viên dư năng lực — lớp kỹ năng diễn xuất.
Chỉ là, bởi vì trận đấu bán kết lúc trước, mọi người đều rất bận, đều ở phương diện hát nhảy trong giai đoạn đỉnh cao, cho nên lần này tạm thời không mở ra tiết mục tham ban, thế nhưng lần này sau trận bán kết, có mấy người trong phương diện mình am hiểu phát huy rất tốt, nên, căn cứ vào kết quá trận tranh đấu này, vắng lặng đã lâu lớp kỹ năng diễn xuất rốt cuộc bắt đầu lên lớp.

Cùng Đường Trì vào lớp kỹ năng diễn xuất, tổng cộng có mười người, trong số mười người, phòng ký túc xá của Đường Trì đã chiếm bốn vị trí.
"Tôi muốn hỏi, hiện tại có phòng nào lợi hại hơn chúng ta?" Vẻ mặt Tiêu Hàn kiêu ngạo dùng ngón tay chỉ vào mình: "Toàn bộ bốn thành viên đều vào lớp kỹ năng diễn xuất, các cậu nói, lợi hại hay không?"
Bởi vì biểu hiện trong trận thi đấu cá nhân, thời gian học thanh nhạc của Tiêu Hàn giờ đã được thu ngắn một nửa, Dư Văn Nhạc và Giản Hàng trực tiếp huỷ bỏ lớp thanh nhạc, Đường Trì hủy bỏ lớp vũ đạo, bốn người dư thời gian, toàn bộ bị phân tới lớp kỹ năng diễn xuất.
Dư Văn Nhạc cười ha ha: "Cậu còn không thấy ngại à, chỉ có cậu vẫn phải học cả nhảy với hát đấy."
Tiêu Hàn líu lưỡi nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ngón giọng chính là khuyết điểm của tôi, cần phải tiếp tục huấn luyện, làm sao?"

Giản Hàng vỗ vai Tiêu hàn: "Cậu còn rất ý thức tự mình biết mình."
"Lớp kỹ năng diễn xuất lần này, vốn là Nghiêm tổng sẽ dạy, nhưng bởi vì hai ngày nay," Giáo viên kỹ năng diễn xuất liếc mắt nhìn Đường Trì: "Nghiêm tổng có chuyện cần phải xử lý, cho nên các cậu tạm thời diễn một đoạn ngắn để thích ứng trước."
Đường Trì ngạc nhiên: "Cho nên hai ngày này bọn em tự diễn sao?"
Giáo viên kỹ năng diễn xuất nói: "Cũng không phải tự diễn, tôi sẽ đưa cho các em một số đoạn kịch bản, chính các em chọn một, sau đó sẽ cho các em thời gian một tiếng nghiên cứu, nhất định phải đem nhân vật đã chọn xem xét kỹ càng."
Mười người, mỗi người chọn một đoạn, Đường Trì xem đoạn mình chọn, bối rối: "Cảnh giường chiếu?"
Vừa nói ra khỏi miệng, những người còn lại không nhịn được cười lên, Tiêu Hàn cười khùng nhất, trực tiếp ôm bụng cười.
"Cậu con cười nữa, cậu tới diễn đi." Đường Trì trợn trắng mắt nói.
Tiêu Hàn xua xua tay: "Không được, tôi không có kinh nghiệm, cậu diễn tương đối hợp."
Giản Hàng cũng phụ họa nói: "Trong số chúng ta, cũng chỉ có cậu là thích hợp nhất để diễn cái này, hơn nữa phân đoạn thứ nhất mở ra, là ở trong phòng nhỏ đối diễn với giáo viên, cậu không cần thẹn thùng."
Dư Văn Nhạc nói: "Đúng vậy, hay là đợi chút nữa Nghiêm tổng xong việc quay lại, thay giáo viên, cậu thì càng không cần phải xấu hổ nữa."
"Tôi nói sao mấy người các cậu lại lắm lời như vậy?" Đường Trì cuộn kịch bản, đâm người bọn họ một cái.
Giáo viên kỹ năng diễn xuất nắm quyền ho khan một tiếng: "Được, tôi rất tò mò trong đầu các em đều nghĩ đến cái gì vậy? Sau này bớt xem phim linh tinh đi, làm sao từng người từng người đều cho rằng cảnh giường chiếu theo cách dung tục như vậy."
Tiêu Hàn cười ha hả nói: "Vậy ngài không nghĩ đến dung tục sao?"
Giáo viên kỹ năng diễn xuất nghiêm túc nói: "Cảnh giường chiếu, là một cảnh diễn tình cảm, là phản ứng tự nhiên của hai người sau khi xác định tình cảm ở mức độ nhất định. Trong màn ảnh, diễn viên nhất định phải nhập vai, nhưng phải kiềm chế, bởi vì cái gọi là kỹ năng diễn xuất tốt, cũng không phải để em hoàn toàn nhập vào nhân vật này, mà là diễn giải những biểu hiện trên người hắn, điều đó xuất hiện, sẽ đạt được mục đích, không phải chỉ vì hấp dẫn ánh mắt người mà bộc lộ."
"Một cảnh giường chiếu hoàn hảo, chính là loại cao trào kia, gợϊ ȶìиɦ mà không dung tục." Giáo viên kỹ năng diễn xuất nói: "Để cho người khác cảm nhận được tình cảm va chạm của hai diễn viên."
Nghe đến đây, Đường Trì không nhịn được giơ tay: "Nhưng, một mình em không thể diễn được cảnh giường chiếu."
Cũng không thể, tự mình nằm trên giường a a a a a đi, quá lúng túng.
Giáo viên kỹ năng diễn xuất nói: "Chuyện này em không cần để ý, tôi sẽ tìm người phối diễn với em."
"A?" Đường Trì ngạc nhiên.
Giáo viên kỹ năng diễn xuất hiếu kỳ: "Có vấn đề sao?"
Đương nhiên là có vấn đề! Hơn nữa còn là vấn đề rất lớn!
Lúc thường, coi như người khác liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một cái, Nghiêm Ngộ Sâm liền muốn phát điên ăn thịt người, nói cậu ở trước máy quay lăn giường với người khác, có là giả vờ, xem như mượn một số hình ảnh khác, tuyệt đối không thể cản được việc Nghiêm Ngộ Sâm sẽ phát điên.
"Chồng em khả năng sẽ không thích em làm như vậy, nếu không cho em đổi kịch bản khác đi." Đường Trì nỗ lực với giáo viên kỹ năng diễn xuất.
Giáo sư kỹ năng diễn xuất chỉ biết tình cảm giữa Đường Trì và Nghiêm Ngộ Sâm rất tốt, thế nhưng hắn cảm thấy tốt xấu gì Nghiêm Ngộ Sâm cũng là người làm nghệ thuật, năm đó thời điểm anh làm đạo diễn, tiêu chuẩn màn ảnh quay lại không ít lần, nhìn người khác lõa thể, đều là mặt không cảm xúc nội tâm không gợn sóng, anh sẽ không bảo thủ như thế đi?
Giáo viên kỹ năng diễn xuất sau khi động não, xuất phát lòng tin vào sự chuyên nghiệp của Nghiêm Ngộ Sâm, vẫn cảm thấy chính Đường Trì là không muốn diễn, cho nên mới nói là Nghiêm Ngộ Sâm không đồng ý.
"Tôi bây giờ có thể cho em đổi, nhưng sau này khi em chính thức diễn xuất, cho em một kịch bản tốt cầu không được, chẳng lẽ em vì tiêu chuẩn trong lúc diễn quá lớn mà từ bỏ kịch bản này sao?" Giáo viên kỹ năng diễn xuất nỗ lực giáo dục Đường Trì.
Thế nhưng, làm hắn vạn vạn không ngờ tới chính là, Đường Trì phi thường thoải mái mà kiên định nói: "Sẽ."
Giáo viên kỹ năng diễn xuất mờ mịt: "Em điên rồi?"
Đường Trì cười nói: "Không phải em điên rồi, em chỉ sợ sau khi diễn xong, chồng em sẽ điên."
Giáo viên kỹ năng diễn xuất: "???"
"Thầy ơi, ngài mới tới đây phải không?" Tiêu Hàn nói.
Giáo viên kỹ năng diễn xuất ừm một tiếng: "Hôm qua vừa tham gia tổ tiết mục, sao vậy?"
Tiêu Hàn nói: "Ngài vừa tới, xem tuổi đời của ngài, em nghĩ bình thường ngài cũng không quan tâm bát quái trên mạng, nhiều nhất chỉ xem loại tin nhỏ, cho nên ngài có thể không biết, Nghiêm tổng của chúng ta, là một dấm chua tinh."
Giáo viên kỹ năng diễn xuất đẩy kính lão nói: "Có ý gì?"
"Ngài không cần biết trong ý em là gì, ngài chỉ cần biết, nếu như ngài khăng khăng muốn Đường Trì quay cảnh giường chiếu với người khác, ngài liền toang." Tiêu Hàn nói trắng ra.
Giản Hàng phụ họa nói: "Đúng, ngài liền toang, em không phải đang mắng ngài đâu, cũng không phải đang nói ngài yêu, chỉ là trong hữu tình lại là sự thật."
Ngay tại lúc giáo viên kỹ năng diễn xuất đang mơ hồ, cửa phòng luyện tập diễn xuất đột nhiên bị người đẩy ra.
Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt lạnh lùng đi vào: "Hàn lão chào ngài."
Giáo viên kỹ năng diễn xuất họ Hàn, là diễn viên kỳ cựu tuyến 1, lúc thường yêu cầu rất nghiêm, rất chuyên nghiệp, bất quá, đối với tiểu thịt tươi bây giờ có ý kiến không nhỏ, lần này đồng ý chỉ đạo bọn Đường Trì, chủ yếu là nể mặt mũi Nghiêm Ngộ Sâm.
Thầy Hàn ừm một tiếng, đem sắp xếp ngày hôm nay nói qua một lần cho Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm: "Có thể, liền làm theo ý ngài đi. Tất cả mọi người, sau khi chuẩn bị xong, nói tôi một tiếng, sau đó tiến vào gian phòng bên trong tiến hành kiểm tra. Tôi sẽ nhìn khả năng của mỗi người. Không có vấn đề gì, liền bắt đầu đi."
Đường Trì cẩn thận từng li từng tí giơ tay: "Báo cáo, em muốn đổi kịch bản."
Nghiêm Ngộ Sâm lúc làm việc, vẫn là rất nghiêm túc: "Lý do?"
Đường Trì có chút khó mở miệng: "Em... em không muốn quay cảnh giường chiếu."
"Giường..." Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ: "Ý gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.