Ánh mắt cao lớn dời xuống, nhìn cẳng chân Nghiêm Ngộ Sâm còn đang chảy máu, nắm ống tay áo vóc người thấp: "Đại ca, tình huống thằng nhóc này là sao đây? Sao cảm giác không giống lúc trước?"
"Tao cũng không biết, vừa nãy cứ như thế, giống như tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người, tao lấy đao đâm nó, nó cũng không cảm thấy đau." Vóc người thấp cau mày nhìn Nghiêm Đồng.
"Tao nói mày lấy dao làm gì?" Cao lớn cả gan nói: "Đừng tưởng rằng mày có thể cắt đứt dây trói, có thể chạy khỏi đây, hai bọn tao, mày chỉ có một mình, mày còn bị thương, có thể đứng lên được hay không vẫn là..."
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Đồng liền đứng dậy, cái lỗ thủng trên đùi kia, thật giống như đối với anh hoàn toàn không có sức ảnh hưởng.
Nghiêm Đồng cười híp mắt cầm dao, ánh mắt điên cuồng nhìn dòng máu tươi ấm áp chảy trên lưỡi dao, nâng lên nhẹ nhàng liếm.
Là mùi vị yêu thích.
Cao lớn nắm chặt ống tay áo vóc người thấp, nhỏ giọng nói: "Đại ca, tình huống này không đúng lắm." Nói, cao lớn lau mồ hôi lạnh trong chốc lát chảy ướt trán.
Trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải kẻ xấu, mà là—
Biếи ŧɦái.
Vì thế giới quan của bọn họ hoàn toàn bị vặn vẹo.
Kẻ xấu nhìn người vẫn là người, vẫn theo bản năng xem đối phương như đồng loại của mình.
Thế nhưng biếи ŧɦái, tất cả mọi người thậm chí tất cả mọi thứ trên thế giới, đều chỉ chia làm "Tôi thích" và "Tôi không thích".
Đồng loại? Căn bản không tồn tại.
Bởi vì nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-tinh-phan-ba-tong-ly-hon/994438/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.