Ngồi trên tàu điện ngầm, Nghiêm Đồng trông đặc biệt không ăn khớp.
Bởi vì bộ quần áo kia rất có giá trị thoạt nhìn không hợp với con thỏ hồng trên tay.
Tàu điện ngầm vừa khởi động, toa xe bên cạnh truyền đến tiếng thê lương của đàn nhị.
Ngay sau đó, hai người đàn ông vô gia cư bưng bát vỡ, cầm đàn nhị đi tới, đuổi theo hết hành khách này đến hành khách khác xin tiền.
Khi đến trước mặt Nghiêm Đồng, ánh mắt Nghiêm Đồng đề phòng nhìn bọn họ, trầm trọng nói: "Theo tôi lâu như vậy, rốt cuộc các người cũng chịu lộ diện?"
Trong toa tàu, các hành khách khác nhìn về phía Nghiêm Đồng với ánh mắt kỳ quái.
Hai người đàn ông lang thang cũng choáng, đầu tiên bọn họ tưởng rằng Nghiêm Đồng không hiểu ý của họ, sau đó lặp lại: "Xin thương xót chúng tôi, cho chúng tôi ít tiền."
Nghiêm Đồng xem thường hừ lạnh một tiếng: "Các người cho rằng ăn mặc như vậy, tôi không thể nhận ra sao?"
Người đàn ông lang thang: "..."
Người này đang nói gì vậy? Tại sao một câu bọn họ đều nghe không hiểu?
"Vị tiên sinh này, chúng ta quen biết sao?" Một người đàn ông lang thang tốt cuộc không nhịn được nói.
Nghiêm Đồng: "Đương nhiên, lúc trước bởi vì các người đòi tiền tôi mà tôi không cho, thiếu chút nữa thì gϊếŧ tôi, tôi đến bây giờ vẫn nhớ đến cảnh tượng khi ấy, làm sao có thể quên được."
Lời này vừa nói ra, cả gian toa tàu đều ồ lên.
Lập tức một tên binh lính có ý định duy hài hòa của thành phố nhảy ra: "Tiên sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-tinh-phan-ba-tong-ly-hon/994394/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.