"Anh không nhận ra tôi?" Đường Trì chỉ vào mình xác nhận.
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Tôi cần phải nhớ ra anh sao?"
"..." Đường Trì đặt tay lên trán anh, thân nhiệt bình thường, cũng không bị sốt a, đầu thế nào nói hỏng liền hỏng vậy.
"Vậy anh biết tên của mình không?" Tuy nhiên cảm thấy xác suất mất trí nhớ không lớn, nhưng Đường Trì vẫn muốn hỏi một chút.
Nghiêm Ngộ Sâm liếc nhìn cậu một cái, ôn thanh nói: "Nghiêm Đồng."
Thời điểm âm thanh ôn nhuận như nước rơi vào tai Đường Trì, cậu cho rằng mình gặp phải ảo giác nghe nhầm: "Anh, anh nói anh tên gì?"
"Nghiêm Đồng a." Nghiêm Ngộ Sâm hiếu kỳ nói: "Biểu tình của anh như vậy là ý gì" Tên của tôi khiến anh ngạc nhiên lắm sao?"
"Không phải, chỉ là..." Đường Trì hít sâu vào một hơi: "Có chút kinh hãi."
Nghiêm Ngộ Sâm ngờ-in: "?"
"Anh trước tiên ngoan một chút, tôi đi gọi bác sĩ." Đường Trì vỗ nhẹ lên đầu Nghiêm Ngộ Sâm như dỗ đứa trẻ, nhanh chân ra ngoài.
Bác sĩ tới xem một chút, phản ứng tương tự như Đường Trì, dẫu gì người ta chỉ là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, bình thường chưa từng gặp qua trường hợp ngất xỉu dẫn đến tình huồng mất trí nhớ trong khi một trầy xước da cũng không có.
"Bác sĩ, đến cùng anh ta xảy ra chuyện gì?" Đường Trì vội vàng hỏi: "Không thì lại kiểm tra não một lần nữa?"
"Tôi có thể hiểu cảm xúc người nhà bệnh nhân như cậu, nhưng cậu đừng quá lo lắng, trước tiên tôi hỏi cậu ta vài vấn đề." Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-tinh-phan-ba-tong-ly-hon/234617/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.