Tính tình Thịnh Minh Hàn giống như thời tiết mùa mưa, lúc mây lúc nắng bất định khó lường, mới hai giây trước trời còn trong xanh, chớp mắt đã thấy mưa to tầm tã, nước lạnh trút thẳng xuống đầu.
Chu Tuế luôn vì vậy mà lo lắng bất an, gặp phải rất nhiều suy nghĩ băn khoăn. Nhưng bây giờ thì khác, nếu đã không đoán được thì đơn giản là không đoán nữa.
Tuy rằng Thịnh Minh Hàn không nói nhiều, nhưng đa số thời gian hắn đều rất thẳng thắn, nếu hắn thật sự không muốn, ai cũng không thể ép được hắn.
Chu Tuế vừa mới thảo luận cùng Giang Phồn xong, vừa quay đầu lại đã thấy Trịnh Tòng Dung nhìn bọn họ, lộ ra vẻ mặt tươi cười hiền từ, lập tức cảnh giác trong lòng.
"Đạo diễn Trịnh, chúng ta không có quy định bắt buộc phải ai có đồ nấy tự ăn phải không?" Anh hỏi.
Trịnh Tòng Dung khụ một tiếng, "Đúng là không có quy định, nhưng cũng không có quy định được đổi đồ ăn chia đồ ăn."
Nếu như đã không có quy định, vậy chẳng phải là chuyện một câu nói của đạo diễn thôi sao?
Chu Tuế cười cười, " Số đồ ăn này chúng tôi ăn không hết cũng lãng phí, anh châm chước một chút đi. Buổi chiều còn phải quay mà, cũng không thể để Lương Hồi và Ôn Khê bị đói, chút hoa quả như vậy sao có thể ăn no chứ."
Lương Hồi là tên của tiểu hoa đán, Ôn Khê là chồng cũ của cô.
Trịnh Tòng Dung còn chưa kịp trả lời, Lương Hồi đã lắc đầu, "Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-chong-cu-len-chuong-trinh-ly-hon-toi-noi-tieng-roi/2846588/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.