Tiêu đề: Công Ty: Đây Là Chị Dâu Thật!
Thẩm Hữu không biết trò chơi của mình đã, và sẽ, "đầu độc" bao nhiêu người nữa.
Cuộc sống của cậu giờ đây đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày lên lớp, đi làm, ăn uống, ngủ nghỉ, lặp đi lặp lại, và không quên gửi tin nhắn cho Hoắc tiên sinh không thể gặp mặt mỗi ngày.
Thứ Hai, nhớ Hoắc tiên sinh, gửi tin nhắn cho anh.
Thứ Ba, nhớ Hoắc tiên sinh, gửi tin nhắn cho anh.
Thứ Tư, nhớ... hình như tin nhắn gửi đi nhiều quá rồi, mới nửa ngày đã cả trăm cái. Thẩm Thích Chi à Thẩm Thích Chi, kiềm chế, phải kiềm chế chứ! Đừng làm cái tên bám người đáng ghét!
Thứ Năm, nhớ Hoắc tiên sinh, gửi tin nhắn cho anh.
Thứ Sáu, nhớ Hoắc tiên sinh, gửi tin nhắn cho anh, rồi—chờ! tan! học!
Sáu giờ mười phút chiều.
Tiếng chuông tan học vang lên, Thẩm Hữu gấp sách chuyên ngành, đậy nắp bút, nhét vào túi đeo chéo rồi đứng dậy theo dòng người ra khỏi tòa nhà học tập.
Bên ngoài gió lạnh rít gào, bầu trời u ám, và trận tuyết nhỏ đầu tiên trong năm đã rơi.
Những bông tuyết trắng như tơ liễu, bay lả tả từ trên cao xuống, chạm vào làn da ấm áp lập tức tan chảy.
Nhẹ nhàng, mát lạnh.
Thẩm Hữu sinh ra và lớn lên ở miền Nam, chưa bao giờ thực sự chạm vào tuyết, cậu không kìm được thè đầu lưỡi ra nếm thử một chút.
Không có mùi vị gì đặc biệt.
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cậu lấy ra xem, là Hoắc tiên sinh gửi tin nhắn.
[OxO: Tôi tạm thời không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cun-con-cua-do-tong-tai-giau-co/4690991/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.