Tiêu đề: Luôn Có Kẻ Gian Muốn Hại Trẫm! Bán Đi! Bán Hết!
Thẩm Hữu bình tĩnh nói: "Các người là ai?"
Cậu siết chặt dây cương, ánh mắt quét qua xung quanh, không thấy kẽ hở nào để thoát.
Ngọc Sư Tử cũng nhạy bén nhận ra bầu không khí khác thường, bất an hứ một tiếng, hai chân trước không ngừng gõ xuống đất.
Người dẫn đầu thúc ngựa áp sát cậu, vẫn là câu nói đó: "Xin làm phiền đi cùng chúng tôi một chuyến."
"Được, đi thôi."
Thẩm Hữu không phản kháng, cưỡi ngựa mà đấu với đám vệ sĩ vẫn là quá khó, sơ suất một cái là có thể gãy cổ.
Chỉ có thể hy vọng nửa tiếng sau Hoắc tiên sinh sẽ phát hiện cậu biến mất, hoặc nhân viên kia sẽ thở hổn hển đuổi kịp tìm cậu.
Dường như sợ cậu bỏ chạy, mấy tên vệ sĩ cưỡi ngựa bao vây cậu ở giữa, trông không khác gì áp giải phạm nhân.
Thẩm Hữu đột nhiên hỏi: "Ai phái các người đến?"
Vệ sĩ: "Chẳng mấy chốc Thẩm tiên sinh sẽ biết."
Thẩm Hữu truy vấn: "Dù sao lát nữa cũng biết, không thể nói cho tôi bây giờ sao?"
Vệ sĩ: "..."
Thẩm Hữu nghiêm mặt: "Các người muốn bắt cóc tôi sao?"
Vệ sĩ: "Thẩm tiên sinh đừng lo, chúng tôi không làm chuyện vi phạm pháp luật."
Thẩm Hữu liếc nhìn người vừa trả lời, bị ánh phản chiếu lạnh lẽo từ chiếc kính râm chói mắt, "Thời tiết thế này mà đeo kính râm, không sợ không nhìn thấy đường sao?"
Vệ sĩ: "Thẩm tiên sinh, chúng tôi là chuyên nghiệp, sẽ không không nhìn thấy đường."
Thẩm Hữu "ồ" một tiếng, thu lại ánh mắt, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cun-con-cua-do-tong-tai-giau-co/4690988/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.