Editor: Lam Phi Ngư
Mục Hành thu hồi tầm mắt.
Dù hiện tại người áo bào đen đang ở nơi nào, không còn đá vực sâu thì không thể chế tạo vết nứt vực sâu.
Đối với anh, điều này tương đương với việc chỉ còn lại một lựa chọn cuối cùng.
Mục Hành thờ ơ bước tới phía trước, trong lòng bàn tay hiện lên bóng dáng của trường kiếm.
Ánh kiếm lướt qua, kiến huyết phong hầu.
Hai mắt Từ Phong hoảng sợ trừng lớn, biểu cảm trên mặt bị định hình lại tại một giây sau cùng trước khi chết.
Tường không khí đã biến mất, tứ chi vặn vẹo đứt gãy của gã mất đi điểm tựa, mềm nhũn rơi xuống đất, máu đỏ tươi chầm chậm khuếch tán ra ngoài.
Mục Hành vẩy máu tươi trên thân kiếm, anh hờ hững thu hồi tầm mắt.
— Ngày trăng máu giáng xuống, cũng chính là thời điểm vực sâu mở ra.
Xem ra, đến lúc phải nói chuyện với đám tín đồ dị giáo kia rồi.
***
...
"Vậy tại sao hiện tại ông lại muốn tống rồng đi?"
Ôn Dao nhìn chằm chằm người áo bào đen đang bị trói chặt trước mặt mình, chậm rãi hỏi.
"..."
Người áo bào đen nhìn cô nàng.
Gương mặt phủ đầy mạch máu xanh đen phồng lên trông có vẻ dị dạng lại xấu xí, đôi môi tái nhợt giật giật một cái, tựa như có một nụ cười mỉm thoáng qua liền mất lướt qua trên mặt người nọ.
Ngay sau đó, mí mắt người áo bào đen cụp xuống, che khuất con ngươi màu xanh lam đục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570932/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.