Chương trước
Chương sau
Editor: Lam Phi Ngư

Khu trung ương, trong doanh trại tạm thời của lính đánh thuê.

Từ Phong chầm chậm dạo bước trong phòng.

Cách một cánh cửa, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nâng li chè chén say sưa của nhóm lính đánh thuê ở bên ngoài.

Gã nhìn chăm chú vài rương sắt màu đen trước mặt, nắp rương đều được mở ra, bảo thạch óng ánh sáng chói và hoàng kim chồng chất đầy ắp, dưới ánh sáng ảm đạm trong phòng lóe ra ánh sáng lộng lẫy mê người.

Đáy mắt Từ Phong phản chiếu ánh sáng rực rỡ của tài bảo.

Sau khi Cự Long biến mất, cuối cùng bọn gã cũng có thể không kiêng nể gì mà sử dụng đống tài bảo này rồi.

Số tài bảo trước mắt chỉ mới là một phần nhỏ bọn gã mang đến khu trung ương mà thôi.

Sau khi biết Cự Long đã bị tống ra khỏi đại lục, Từ Phong lập tức bắt đầu liên hệ người mua.

Rất hiển nhiên, số lượng gia tộc có hứng thú rất đông đảo.

Chỉ cần gã muốn, toàn bộ những tài bảo này có thể cấp tốc biến thành tiền mặt. Mà sau khi có được số tiền đó, tổ chức bị tổn thất nặng nề trước kia cũng có thể lần nữa tỏa ra sức sống.

Từ Phong chầm chậm dùng khăn tay nhẹ nhàng đè lên vết sẹo trên mặt, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Tuy gã không mong muốn dính líu quan hệ với loại tổ chức chính phủ như cục quản lí, thế nhưng chí ít thì kết quả hiện tại rất tốt.

Đúng lúc này, gã đột nhiên chú ý tới có gì đó không đúng lắm.

Quá yên tĩnh.

Bên ngoài cánh cửa, tiếng chè chén say sưa của nhóm lính đánh thuê không biết đã biến mất từ lúc nào không nghe thấy nữa, chỉ còn lại sự yên tĩnh chết lặng.

Từ Phong nheo mắt lại, từ từ cầm lấy vũ khí của mình.

Tiếng đế giày giẫm xuống mặt đất rõ nét và vững vàng, từng bước một tới gần về hướng này.

Không nhanh không chậm, đều đều mà có quy luật.

Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân dừng lại trước cửa, sự yên tĩnh lại lần nữa phủ xuống.

Nãy giờ cùng lắm chỉ ngắn ngủi mấy giây, Từ Phong cảm thấy trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cơ bắp ngay mí mắt co rút, một giọt mồ hôi rơi xuống từ trên cằm.

Một tiếng "két" nhỏ vang lên, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ngay tại lúc này!

Cung nỏ rời dây, cuốn theo ma lực như thiên quân vạn mã, tiếng rít bén nhọn xé rách không khí, lấy một loại tốc độ không thể ngăn cản bắn về phía âm thanh vang lên —

Sau đó, chúng như bị một sức mạnh vô hình nào đó cản lại, gắng gượng ngừng lại giữa không trung.

Toàn bộ xung lực vẫn chưa hoàn toàn phóng ra, phần đuôi chấn động run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng vang vù vù.

Một thân hình thon dài cao ngất bước vào.

Người đàn ông tóc bạc nhẹ nhàng thả tay xuống, mũi tên lơ lửng trước mặt giống như trong nháy mắt đã mất đi sức mạnh để nương tựa, chúng dồn dập rớt xuống đất, hóa thành bột mịn bên chân người đàn ông.

Đặc trưng của người đàn ông quá mức rõ ràng khiến tim Từ Phong lập tức trùng xuống.

Gã cắn chặt răng, thầm mắng một tiếng trong lòng.

Thực lực cách biệt quá lớn, đánh không lại cũng chỉ có thể chạy mà thôi.

Từ Phong nhanh chóng quyết định, gã chợt ném ra ngoài một quả đạn khói, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tấn công vách tường kế bên, chuẩn bị phá tường chạy trốn.

Nhưng gã không ngờ rằng vách tường bên cạnh lại vững chắc như sắt thép, sau khi bị ma lực nổ lên lại chẳng hề động đậy.

... Không đúng.

Không phải vách tường quá kiên cố, mà là...

Từ Phong giơ tay lên ấn vào không trung.

Lòng bàn tay tiếp xúc một vách tường không khí vô hình, mặc dù không có bất kì tia ma lực chấn động nào nhưng lại vững chắc không thể phá nổi.

Sau lưng truyền tới giọng nói trầm thấp xa lạ:

"Rất thực dụng, đúng không?"

Trong khoảnh khắc đó, Từ Phong cảm thấy trong nháy mắt sau lưng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nó thấm ướt quần áo, một luồng khí lạnh chợt bay lên từ lòng bàn chân, xuyên thấu qua sọ não.

Gã gian nan nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi xoay người nhìn về phía người vừa tới.

Mục Hành một thân một mình đứng trước cánh cửa đang mở rộng, trên gương mặt lạnh nhạt không có biểu cảm nào, đôi mắt xanh thẳm rét lạnh lẳng lặng dừng trên người gã.

Trên tay anh đeo găng tay chiến thuật đen nhánh, trong bàn tay không cầm món vũ khí nào.

Tuy không cầm gì nhưng trên người anh lại có một loại nguy hiểm khiến gã sởn hết cả gai ốc.

Từ Phong không nhịn được chậm rãi lùi về phía sau rời xa đối phương.

Chân gã vấp phải một trong những chiếc rương, cả người mất thăng bằng, chỉ nghe một tiềng "rầm ào ào" vang lên, trong nháy mắt tài bảo sáng chói rực rỡ phủ kín mặt đất, bị Từ Phong đè lên trên.

Từ góc độ này, gã có thể thấy được tình cảnh sau lưng Mục Hành.

Một vùng đỏ tươi chói mắt.

Nơi đập vào mắt, không chỗ nào không nhuộm đỏ màu máu dính dấp, tứ chi trắng bệch không trọn vẹn lẳng lặng nằm trong vũng máu, con ngươi xám tro vô thần lăn xuống, thoạt nhìn như địa ngục nhân gian.

Một chuỗi dấu chân đỏ tươi bước ra từ trong vũng máu, mãi đến khi dừng lại dưới chân người đàn ông.

Từ Phong cảm thấy cổ họng khô rát, không nhịn được mà gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Gã cố gắng trấn định, mở miệng nói:

"Đã lâu không gặp, Mục trưởng quan."

Ánh mắt Từ Phong rơi lên lò sát sinh bên ngoài, bàn tay gã đặt trên đống tài bảo trong góc khuất chầm chậm hoạt động, lặng yên không một tiếng động giấu một khối bảo thạch trong lòng bàn tay.

"Nếu như ngài muốn viếng thăm thì thật sự không cần phải hưng sư động chúng* như thế..."

(*hưng sư động chúng: ra quân ồ ạt, ý chỉ gây tiếng động lớn, náo loạn.)

Bắp thịt trên mặt Từ Phong giật giật, kéo ra một nụ cười khẽ thân thiện.

Gã chỉ chỉ vài cái rương sau lưng:

"Nếu ngài muốn món đồ nào thì cứ việc cầm đi."

Mục Hành rũ mắt xuống, từ trên cao nhìn chăm chú vào gã lính đánh thuê trước mặt.

Không biết có phải là ảo giác của Từ Phong hay không, gã cảm thấy hơi thở bao phủ trên người đối phương trở nên càng thêm đáng sợ.

"... Lẽ nào ông cho rằng những thứ này thuộc về ông à?"

Sau khi nghe được ý ở ngoài lời nói của đối phương, nụ cười trên mặt Từ Phong có chút không giữ nổi nữa: "... Chia đều cho cục quản lí đã là nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể làm rồi, các người muốn nuốt toàn bộ à, có phải quá mức tham lam rồi không?"

Môi Mục Hành thoáng cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm như trào phúng, lại như châm biếm:

"Cục quản lí?"

Anh không nhanh không chậm bước lên trước: "Ông cho rằng cục quản lí phái tôi tới à?"

Vấn đề này đã hỏi khó Từ Phong rồi.

Gã nhìn người đàn ông trước mặt, đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.

Đợi đã... chẳng lẽ không đúng sao?

Mục Hành giơ tay lên.

Từ Phong cảm thấy bức tường vô hình áp sát từ bốn phía, từng chút đè ép siết chặt gã, thậm chí nó còn đang dùng một loại tốc độ đều đều chậm rãi co vào trong, xương cốt va chạm đè ép ma sát phát ra tiếng răng rắc rợn người, gã có chút luống cuống:

"Khoan, khoan đã — ngài có thể mang đi toàn bộ những thứ này —"

"Xem ra ông vẫn chưa hiểu rõ rồi." Trong lòng bàn tay Mục Hành chậm rãi hiện ra hình dáng của trường kiếm.

"Đoán thử xem, là ai nói cho tôi biết vị trí đóng quân của mấy người?"

Anh chậm rãi giơ tay lên, mũi kiếm dừng trước con mắt đang run rẩy của Từ Phong, giọng anh bình thản:

"Trước khi tới nơi này, trước đó nó đã từng uống qua máu tươi của người nào?"

Từ Phong: "..."

Gã đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.

Gã nơm nớp lo sợ giương mắt, gã thấy được khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo của bản thân trong tròng mắt xanh lam của đối phương, và cả — sự điên cuồng không hề che giấu sâu trong đôi mắt ấy.

Từ Phong không nhịn được mà rùng mình.

Biết được vị trí nơi này, hơn nữa từng liên lạc với gã... chỉ có một người.

Đó chính là cục trưởng cục quản lí.

***

Trong vực sâu.

Một tòa thành được kiến tạo từ đá vực sâu đã hiện ra hình dáng ban đầu. Đỉnh nhọn cao ngất ẩn vào trong làn khói độc đen như mực. Phía dưới bóng râm, ma vật vực sâu xếp thành hàng, chúng đang gian nan vận chuyển đá vực sâu chất thành đống, làm việc dưới sự nô dịch của Cự Long.

Vương tọa lúc trước được long diễm nóng chảy hiện tại đang được đặt ở giữa đại sảnh của tòa thành.

Bên cạnh là chồng bảo tàng tích tụ như núi, gần như sắp tràn ra tới nơi, hơn nữa nó vẫn còn đang liên tục không ngừng gia tăng.

Thời An ở tầng cao nhất.

Căn phòng hiện tại của cậu có diện tích cực lớn, hơn nữa toàn bộ còn được phủ kín bằng tài bảo, châu báu sáng lấp lánh chói mắt chất đầy cả phòng.

Thời An nằm trong đống tài bảo lộn một vòng, tài bảo chồng chất dưới cơ thể phát ra tiếng lanh lảnh theo từng động tác của cậu, vầng sáng lóng lánh phản chiếu lên trần nhà trên đỉnh đầu.

Cậu nhìn chăm chú quầng sáng lay động tự do trên trần nhà, chậm chầm chớp mắt mấy cái.

... Có chút nhàm chán.

Cậu trở mình, vùi đầu mình vào chính giữa tài bảo cọ cọ.

Leng ka leng keng.

Hơi ồn ào.

... Nếu có thể mang máy chơi game tới đây thì tốt rồi.

Thời An thở dài.

Dù có thật sự mang máy chơi game tới đây thì đoán chừng cũng không thể chơi được.

Dẫu sao những thiết bị kim loại trên đại lục đều quá mức tinh xảo và yếu ớt, hơn nữa nếu nó ở trong vực sâu thì ngày đầu tiên đã bị ma lực cắn nuốt phá hủy rồi.

Có lẽ là ngay ngày đầu đã báo hỏng.

Trước đây gặp phải tình huống này thì cậu cũng chỉ muốn đi ngủ mà thôi.

Thế nhưng lần này Thời An lại mở to mắt, cảm thấy không buồn ngủ lắm.

Không muốn ngủ.

Cậu lại lần nữa trở mình trong đống tài bảo, rồi ngồi dậy.

Dáng người thiếu niên mảnh khảnh ngồi xếp bằng trong đống tài bảo, cậu nhìn căn phòng đầy ắp sáng lấp lánh của bản thân.

Cậu cứ cảm thấy...

Dường như thiếu một thứ gì đó.

***

Một ma vật vực sâu trông giống như con rết, thân dài mấy mét bò vào từ bên ngoài đại điện. Trên người nó mọc ra hàng loạt cái chân phủ đầy gai ngược, đỉnh đầu nứt ra một cái khe, lộ ra con mắt dựng thẳng đỏ tươi.

Con mắt kia chớp chớp, đôi cánh nhô ra trên sống lưng mở rộng, hoàng kim óng ánh rớt xuống từ bên trong lớp vỏ, rơi lộp bộp xuống sàn.

Trên ghế đá, thiếu niên vô cùng buồn chán chống cằm.

Đôi mắt của cậu khép hờ, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Trong nháy mắt, chỗ đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh dấy lên ngọn lửa đỏ vàng.

Một giây sau, long diễm cuốn theo nhiệt độ cuồng bạo dâng lên, gầm thét đánh về phía con ma vật vực sâu kia. Lớp vỏ của nó bắt lửa, phát ra tiếng tách tách giòn vang.

Hoàng kim nóng chảy, sau đó lẫn vào thi thể bị thiêu cháy của ma vật, mùi tanh khét lẹt tản ra bên ngoài.

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Các ma vật vực sâu đứng xếp hàng phía sau lập tức dừng bước, chúng hoảng sợ nhìn chằm chằm thân hình thiếu niên của Cự Long cách đó không xa.

"Về sau đừng có đưa loại tài bảo phẩm chất thế này đến nữa!"

Ma trùng phá vỡ sự yên tĩnh, quát lớn.

Đội ngũ trước mặt lại lần nữa bắt đầu tiến lên, gần một nửa ma vật phía sau chen lấn biến mất, lảo đảo đi tìm tài bảo mới.

Ma trùng bay lên, nó lặng yên không một tiếng động đậu xuống mép ghế đá.

"Đại, đại nhân..."

Nó cân nhắc từng câu từng chữ: "Ngài không hài lòng về nhóm tài bảo này ạ?"

Thời An thờ ơ ngã người về phía sau, đôi đồng tử dựng thẳng đỏ vàng bị lông mi dài che khuất, trên gương mặt trắng nõn không có quá nhiều biểu cảm, càng có vẻ khó phân biệt vui giận, tâm tư khó lường:

"Ồ? Sao mi nhìn ra được vậy?"

Ma trùng: "..."

Sao tui không nhìn ra được hả!

Mấy ngày nay ngài đã đốt cháy biết bao nhiêu ma vật vực sâu rồi đó!

Thế nhưng nó không dám nói.

Trong khoảng thời gian này tâm trạng của Cự Long đại nhân rất kém, bực bội lại dễ giận, nó cũng không dám tới gần chọc giận đâu.

Ma trùng lại lần nữa cẩn thận từng li từng tí hỏi:

"Vậy... ngài có đặc biệt muốn món tài bảo nào không? Tui sẽ bảo chúng nó đi tìm?"

Bên trong tháp cao ở vực sâu.

Quân vương tàn nhẫn bạo ngược hạ một mệnh lệnh mới.

Chấn động ma lực cuồng bạo sôi trào trong làn sương đen, trong nhóm ma vật vực sâu dấy lên một trận run rẩy và sợ hãi, chúng bắt đầu dồn dập dùng tốc độ nhanh nhất để hành động.

— Cự Long đại nhân muốn tài bảo màu bạc.

Hết chương 133.

Editor: Giờ này còn ai thức hem ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.