Bé rồng bạc chui ra từ trong túi áo Mục Hành, móng vuốt sắc nhọn móc lên ngoài áo khoác của anh, cậu leo lên dọc theo lồng ngực, cuối cùng dừng lại bờ vai rộng của người đàn ông, thỏa mãn ngồi xuống bất động.
Áo khoác phảng phiu dù trải qua bao nhiêu trận chiến vẫn không hề hư hại, nhưng dưới vuốt rồng lại trở nên nhăn nhúm, thậm chí còn bị rách thành nhiều lỗ.
Mục Hành không hề để ý đến việc này.
Anh thậm chí còn dung túng đưa tay đỡ bé rồng một cái, để cậu có thể ngồi xổm trên vai thoải mái hơn.
"Aaaaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"
Con nhện vẫn đang tiếp tục hét to.
Giọng nó nghe vô cùng giống người.
Tình cảm dạt dào, tràn ngập khủng hoảng như sắp chết, xét từ âm điệu, ngừng nghỉ, hay trầm bổng đều hoàn toàn giống hệt câu đầu tiên.
Quả thực giống như máy ghi âm bị kẹt đài, phát ra từng câu từng câu ghi âm.
"Aaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"
Thời An hơi nghiêng đầu: "Nó ồn quá."
Mục Hành như có điều suy nghĩ nheo mắt lại: "Có lẽ nó đã tiến hóa được trí lực cấp thấp, có thể mô phỏng giọng của nhân loại."
Có khả năng đó là giọng của người bị hại chết trong miệng nó.
Thời An vỗ vỗ cánh: "Em có thể đốt nó không?"
Mục Hành giơ tay lên, vuốt lưng bé rồng, nói: "Chờ lát nữa hẳn đốt, anh còn phải thu thập một ít hàng mẫu."
Anh đi về phía con nhện.
Dường như con nhện đó đã ý thức được số mệnh sắp ập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570889/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.