Editor: Lam Phi Ngư
Mục Hành ngồi trên đống đá vụn, hai chân dài hơi co lại, vạt áo nửa người trên tản ra, thấp thoáng lộ ra vải trắng băng bó trên người.
Anh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú bầu trời trên cao, sâu trong tròng mắt xanh lam tối nghĩa khó đoán phản chiếu một góc trời xanh thẳm bị gió tuyết bao phủ.
Khi Ôn Dao chạy đến nơi thì đã một cảnh như vậy.
Cô vô thức thả nhẹ bước chân, chậm rãi lên tiếng: "... Trưởng quan."
Mục Hành thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn.
Mặt Mục Hành vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt, gần như hòa thành một thể với tuyết đọng sau lưng, càng hiện rõ đường nét cứng rắn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: "Đã phái người tới hẻm núi phía nam chưa?"
Ôn Dao im lặng hồi lâu, đáp: "Đã phái rồi, nhưng..."
"Nhưng cô phái phần lớn nhân thủ đi tìm tôi, đúng không?" Giọng Mục Hành lãnh đạm lại lạnh thấu xương.
" — ngu xuẩn."
Ôn Dao gục đầu xuống, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "...Thuộc hạ vô năng."
Dù cho cô thêm một cơ hội, Ôn Dao vẫn sẽ làm ra lựa chọn giống vậy.
Tuy những học viên bị giam ở hẻm núi phía nam cũng đang gặp nguy hiểm, thế nhưng thân là thuộc hạ của Mục Hành, an toàn của trưởng quan mới là mục tiêu hàng đầu của cô.
Mục Hành đứng dậy: "Đi thôi."
Ôn Dao sững sờ: "... Đi nơi nào ạ?"
Với trạng thái này của Mục Hành, tốt nhất là nên tới bệnh viện. Nhưng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570788/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.