🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Lam Phi Ngư

Trong hang động to lớn hoàn toàn tĩnh mịch, không khí tràn ngập mùi da thịt bị thiêu đốt.

Chính giữa pháp trận đỏ tươi đã bị liệt hỏa thiêu rụi phá hỏng, chỉ còn lại một đồ án mờ nhạt bị tàn phá.

Thời An nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cậu hờ hững lướt qua thi thể cháy đen ngổng ngang trên mặt đất, cậu tiếc hận thở dài.

... Chỉ tiếc cho hang động này của cậu, hang động bị thứ máu bẩn thỉu nhuộm hỏng đến không còn hình dạng ban đầu.

Độ nóng còn sót lại của hỏa diễm đã tản đi hết, nhiệt độ trong hang động bắt đầu thấp dần.

Thời An hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó lấy bao tay hồng nhạt hình con thỏ trong túi áo đeo vào.

Dựa vào tin tức tên nhân loại vừa nãy mới cung cấp, tài bảo của cậu hẳn là đang ở trong Hội đấu giá. Hơn nữa ông ta còn nói tất cả cạm bẫy và bố trí của cục quản lí ở Hội đấu giá cho Thời An nghe. Hiện giờ Thời An muốn lấy lại tài bảo của chính mình dễ như trở bàn tay.

Thời An đứng tại chỗ suy nghĩ một lát.

Đi đường nào để rời núi đây nhỉ?

Một đường là con đường lúc đi đến đây, nối thẳng đường hầm tới nơi tổ chức buổi giao lưu phía nam hẻm núi.

Còn một con đường khác là con đường Thời An đi khi tới khu Ewen, băng qua di chỉ vết nứt vực sâu tiến vào bên ngoài cánh đồng tuyết Ewen.

Nếu xét về nhiệt độ thì đi con đường đầu tiên sẽ tốt hơn.

Lần trước lúc tới cánh đồng tuyết Ewen thì thời tiết đã lạnh đến mức khiến cậu tức lộn ruột rồi, hiện tại ngọn núi đã được phong tỏa hơn ba tháng, Thời An khó có thể tưởng tượng được lần này bên chỗ cánh đồng tuyết sẽ lạnh đến mức nào.

Nhưng mà...

Nếu như lời gã lính đánh thuê kia nói là thật thì bọn gã đã phái người phong tỏa toàn bộ hẻm núi. Hơn nữa, số người bố trí bên ngoài còn đông hơn gấp 20 lần số người trong hang động. Vả lại còn có những khả năng khác, ví dụ như họ nhận ra cậu là học viên của học viện, nếu phát sinh xung đột, bị bắt gặp thì sẽ rất lúng túng...

Ngoài ra, phương tiện đi lại cũng là một vấn đề.

Thời An vô cùng không tình nguyện nhìn về phía con đường thứ hai.

Quả nhiên... vẫn phải chịu đựng giá rét thêm một lần nữa rồi.

Cậu bước qua thi thể trên mặt đất, gian nan trèo qua đống đá vụn. Thời An dựa theo đường đi trong trí nhớ đi ra ngoài hang động.

Rất nhanh sau đó, Thời An đã đứng trên mặt đất rét lạnh ở cánh đồng tuyết Ewen.

Bầu trời nơi này càng thêm u ám hơn so với hẻm núi phía nam. Tuyết trắng xóa bay đầy trời, bốn phía đều là màu xám trắng, hoàn toàn không nhìn thấy biên giới. Không khí như bị đóng băng, dường như nơi này đã bị thế giới quên lãng, an tĩnh đến đáng sợ.

Aaaaaaaaaaaaaaaaa lạnh quá đi mất!!!

Thời An thầm thét lên trong lòng.

Cậu run rẩy rụt người vào trong áo bông, có chút hối hận vì vừa rồi bản thân xuống tay quá độc ác — Sao cậu lại thiêu trụi cả áo bông trên người đám lính đánh thuê kia nhỉ? Ít nhất cũng phải lột áo bông xuống trước chứ, thật sự lãng phí quá rồi hu hu hu hu.

Chóp mũi Thời An bị đông cứng đến đỏ bừng, khí trắng ấm áp thở ra dường như cũng kết sương.

Cậu bước cao bước thấp đi trong tuyết hai bước, sau đó, Thời An nhắm hai mắt lại, một tia ma lực rút ra từ trong thân thể bện thành một cái lưới lớn bay khắp nơi tìm kiếm, phát ra lời kêu gọi trong thầm lặng.

Cuối cùng, tại vùng trắng xóa cách chỗ Thời An không xa hiện ra một bóng dáng to lớn quen thuộc.

Thân hình cao lớn của Ngựa Xương Khô dần hiện ra rõ nét, bốn vó nặng nề nện trên nền tuyết, vụn tuyết văng tung tóe, ngọn lửa u lam trong hốc mắt tối om bùng lên nhìn về phía Thời An.

Rất tốt, thế này thì đã có phương tiện di chuyển rồi.

Thời An thò tay tới lột xuống một thanh xương sườn trên người Ngựa Xương Khô.

Tốt lắm, có cả đuốc rồi nè.

Ngựa Xương Khô: "..."

Ma trùng: "..."

Khói đen: "..."

Ngài quả đúng là ma quỷ.

Thời An đốt đuốc lên, bò lên trên lưng Ngựa Xương Khô, lấy tay vỗ vỗ đầu nó: "Đưa ta ra khỏi núi là được."

Ngựa Xương Khô hí lên một tiếng, nó bỗng đè thấp thân ngựa, tăng tốc đột ngột. Nếu Thời An không kịp thời ôm lấy cổ Ngựa Xương Khô thì cậu có thể đã bị gió lạnh thổi rớt xuống đất rồi.

Thời An ổn định lại thân thể, vô cùng vui vẻ vỗ vỗ Ngựa Xương Khô dưới thân:

"Wow, không ngờ mi xem trọng mệnh lệnh của ta đến thế, ngoan lắm ngoan lắm."

Ma trùng: "..."

Kì thật nó chỉ muốn tiễn tên sát tinh là ngài đi thôi.

Ngựa Xương Khô rất thích hợp để chạy trốn trong tuyết. Nó không sợ lạnh, không biết mệt mỏi, cũng không sợ đá vụn lăn từ trên sườn núi, quả thực chính là phương tiện di chuyển có hiệu quả cao nhất.

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng tụt lại phía sau, gió lạnh gào thét xen lẫn bông tuyết như lưỡi dao băng sắc bén.

Nếu thứ đang cháy trên bó đuốc của Thời An không phải là long diễm thì chỉ sợ đã sớm bị dập tắt.

Đột nhiên, bước chân của Ngựa Xương Khô bỗng chậm lại.

Nó có chút bất an giẫm móng xuống nền tuyết, phát ra tiếng phì phì trong mũi, thoạt nhìn có vẻ đang rất nóng nảy.

Thời An khẽ giật mình, ngẩng đầu thoát khỏi tư thế co người, nhìn về phía cách đó không xa.

Ơ? Mùi của nhân loại?

Một nhóm lính đánh thuê hơn hai mươi người tiến vào từ hẻm núi.

"Vì sao cấp trên lại đột nhiên bảo chúng ta tới trợ giúp nhỉ? Mà còn lại là ở nơi quỷ quái này? Lẽ nào trong hang động xảy ra vấn đề gì rồi?"

"Tao cũng chẳng rõ, tóm lại là không liên lạc được."

Người kia lắp bắp kinh hãi: "Vậy người chúng ta sắp xếp ở bên ngoài..."

"Là Mục Hành."

Một gã lính đánh thuê khác đột ngột nói chen vào, gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, dường như tin tức bị lộ rồi. Tên kia đang trực tiếp công phá vòng vây từ chính diện hẻm núi phía nam, đã tiêu diệt hơn phân nửa chủ lực của chúng ta."

"Hơn nữa, dựa vào tin tức từ mấy anh em của chúng ta ở bên chỗ Hội đấu giá thì hình như Mục Hành đang bị thương... mà con mẹ nó còn là vết thương chí mạng nữa đấy."

Gã nhổ một ngụm nước bọt, hung dữ chửi bới:

"Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."

Mấy người còn lại đều giật cả mình, có chút khó tin hỏi: "Cái gì???"

Chính diện phá vòng vây trong lúc đang bị thương chí mạng, thậm chí còn chiếm được thế thượng phong, tiêu diệt hơn phân nửa chủ lực của bọn họ?

— Điều này sao có thể?

Gã lính đánh thuê kia hé ra hàm răng vàng khè, cười nói: "Nhưng mà đây là một cơ hội tốt với chúng ta."

"Nhân dịp hắn đang yếu lấy mạng hắn, hiểu không?"

Lại một ngày chờ ứ ừ. ~ Nay có ai đi chơi lễ hơm ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.