Thời An: "..."
Đó không phải là tại mấy người à!
Nghiên cứu rồng thì thôi đi, vì sao ngay cả loại phương diện đó cũng phải nghiên cứu hả!!!
Nhân, nhân loại mấy người quả thực không biết xấu hổ!
Mục Hành bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt, sau đó anh điềm nhiên như không có việc gì xảy ra thả lỏng tay.
Mục Hành lùi về sau một bước, xoay người đi thẳng về phía trước:
"Đuổi kịp."
Thời An: "?"
Người đàn ông đứng ngược sáng cách đó không xa, gương mặt sắc nét ẩn dưới bóng trăng, lộ ra vẻ u tối mơ hồ, mái tóc bạc lóng lánh dưới ánh trăng: "Đã qua giờ đóng cửa của kí túc xá, cậu quên rồi à?"
Thời An: "..."
Ừ đúng nhỉ.
Trong phòng.
Mục Hành cởi áo khoác ngoài, nới lỏng cổ áo, tháo găng tay xuống.
Anh rủ mắt, ánh mắt rơi lên trên đầu ngón tay của bản thân.
Thật sự rất kì lạ.
Dù qua một lớp găng tay, thế nhưng cảm giác lúc chạm vào làn da của thiếu niên khi nãy dường như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay anh. Vì cách một lớp găng tay mềm mại nên ngược lại nó càng mang theo một cảm giác mập mờ không thể nói rõ cũng không thể nào tả được, không thể không nói, trong khoảnh khắc vừa nãy...
Anh sinh ra một loại dục vọng tìm tòi nghiên cứu mãnh liệt.
Muốn tháo găng tay xuống, để bụng ngón tay dán lên làn da và gò má của thiếu niên, vuốt ve làn da nhẵn nhụi đỏ bừng ấy, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570753/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.