Editor: Lam Phi Ngư
"Báo cáo trưởng quan, đã thành công giải cứu học sinh bị bắt!" Ôn Dao báo cáo ngắn gọn.
Sau lưng cô nàng là bốn người Vương Lê.
Bọn họ thoạt nhìn vô cùng chật vật, quần áo trên người còn dính đầy vệt máu đã kết thành băng, nhưng may mà họ chỉ bị kinh hãi một chút thôi chứ không bị thương.
Mục Hành cả người mang theo khí lạnh tiến lên phía trước, đôi mắt xanh thẳm không hề có chút độ ấm cụp xuống, ánh mắt rơi lên trên người bốn người trước mặt.
Áp lực vô hình đến gần, nặng nề đè lên bả vai của mấy học viên trước mặt.
Bọn họ không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, có chút khó thở.
Dù vừa rồi bị giam trong doanh trại của đoàn lính đánh thuê thì họ cũng không cảm thấy đứng ngồi không yên như thế này.
Đây... đây là cảm giác bị nắm thóp sao?
Đột nhiên, Trần Mộng nhỏ giọng kêu lên: "Thời An!"
Mấy người còn lại sững sờ, giương mắt nhìn.
Thiếu niên ỉu xìu đứng cách Mục Hành không xa, khuôn mặt bị đông cứng đến đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng thương.
Đồng bạn mất tích bình yên vô sự đương nhiên họ rất vui, nhưng mà...
... Một người phải mặc bao nhiêu lớp áo mới có thể tự quấn mình thành quả cầu như thế hả?
Bốn người chậm rãi lộ ra vẻ mặt vi diệu.
"Nói đi." Giọng Mục Hành vừa trầm thấp vừa ngạo mạn: "Tại sao mấy người lại lên núi vào mùa này?"
Bốn người liếc nhìn nhau, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570721/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.