Editor: Lam Phi Ngư
Mục Hành: "..."
Rất hiển nhiên là đối phương hoàn toàn không nghe anh nói chuyện, ngược lại cậu đã lần nữa rơi vào trong trạng thái đờ đẫn như vừa rồi.
Anh có chút bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nói: "Cậu có nghe tôi nói không?"
Thời An: "Ò ò, ừm."
Cậu lấy lại tinh thần, cẩn thận suy nghĩ một lát về câu hỏi vừa rồi của Mục Hành.
Mặc dù sức mạnh hiện tại của cậu vẫn chưa khôi phục, không thể biến đối phương thành vật sưu tầm của bản thân nhưng cậu quả thật rất muốn ở bên cái người sáng lấp lánh này lâu hơn một chút.
Nhưng Thời An hiểu rõ, hiện tại rõ ràng là đối phương đang uy hiếp cậu.
Phối hợp?
Nằm mơ đi.
Cậu nhìn Mục Hành, lắc đầu một cách cực kì qua loa:
"Ngại quá, tôi không có hứng thú."
Mục Hành nhíu mày.
Không biết vì sao, anh vậy mà lại không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Tuy Trác Phù đã thề sắc son bảo đảm Thời An tuyệt đối sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của ân nhân cứu mạng, nhưng Mục Hành lại không nghĩ vậy.
Dù hai người họ chỉ gặp nhau vài lần nhưng Mục Hành mơ hồ có một loại dự cảm kì quái.
Thiếu niên không phải là loại người sẽ bị quan niệm đạo đức thế tục trói buộc.
Mục Hành nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt.
Tóc đen mắt đen, khung xương nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, là mỹ nhân hiếm thấy.
Cũng là một nhóc phiền phức hiếm thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570682/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.