Giọng Trác Phù cao hơn một quãng, anh hơi khó tin nhìn Mục Hành.
"Sao có thể? Cậu không đưa số điện thoại cho người ta à?"
Mục Hành lạnh lùng lườm Trác Phù một cái.
Sau vài giây trầm mặc, anh không tình nguyện mở miệng nói: "Đưa rồi."
Đột nhiên Trác Phù ý thức được chuyện gì đó: "Cậu nói cho tôi nghe xem, cậu đưa như thế nào?"
"Ôn Dao đưa cho bệnh viện, nhờ chỗ tiếp tân chuyển lời giúp." Mục Hành nói.
Trác Phù: "..."
Anh chậm rãi hít sâu một hơi, giơ tay đỡ trán.
Mục Hành nhíu chặt mày: "Có chuyện gì à?"
"Cậu có dặn Ôn Dao để lại tên không?"
Lần này, thời gian Mục Hành im lặng càng lâu hơn: "Không có."
"Một tờ giấy trắng trên đó ngoại trừ số điện thoại thì không có gì cả, cũng không nói là ai để lại. Không nói thì sao người ta có thể gọi điện thoại cho cậu hả!"
Trác Phù đè thái dương đang ẩn ẩn đau của bản thân, vô cùng đau đớn nói:
"Không xem việc này thành cách lừa gạt kiểu mới là may rồi đấy."
Mục Hành: "..."
"Hiện tại phỏng chừng người ta đã sớm quên tờ giấy kia đến chín tầng mây rồi. Bây giờ cậu chỉ có thể chủ động liên lạc thôi."
Nói xong, Trác Phù lấy một tờ giấy, xoẹt xoẹt viết liên tiếp viết xuống một dãy số: "Này, đây là số điện thoại nội bộ của bệnh viện. Sau khi gọi đến thì chuyển tiếp đến phòng bệnh của Thời An là được."
Mục Hành cầm tờ giấy, nhíu mày nói: "Số điện thoại nội bộ? Sao cậu biết hay vậy?"
Trác Phù sờ sờ sau ót, nở một nụ cười ngây ngô tùy tiện:
"Này chẳng phải là do trước đó tôi có hẹn họ với một em gái y tá ở đó vài tuần à."
Mục Hành: "..."
Trác Phù ho nhẹ một cái, đột nhiên trở nên nghiêm túc:
"Cậu phải biết là theo tin tức hiện tại của chúng ta, Thời An có khả năng là — nhân loại duy nhất từng có tiếp xúc gần với loài huyễn tưởng. Nói không chừng, cậu nhóc đó có thể giúp chúng ta nghiên cứu tập tính của loài rồng, thậm chí là lần theo hướng đi của nó đấy. Mà hiện tại chuyện loài huyễn tưởng hiện thế phải giữ bí mật chặt chẽ, do đó dưới loại tình huống này, chúng ta không thể lấy danh nghĩa của cục quản lí để yêu cầu cậu nhóc đó phối hợp được. Chỉ có thể lấy danh nghĩa cá nhân xin cậu nhóc đó giúp đỡ thôi."
"Nhưng mà đó có lẽ chẳng phải là vấn đề gì khó đâu!"
Trác Phù lại lần nữa khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, nháy mắt mấy cái với Mục Hành: "Dù có thế nào thì cậu cũng là ân nhân cứu mạng của người ta mà. Tục ngữ có câu, ân cứu mạng không thể không trả, đương nhiên là phải lấy —"
Mục Hành mặt không cảm xúc nâng mắt nhìn Trác Phù.
Ánh mắt lạnh lùng dưới lông mi bạc trắng như lưỡi dao sắc bén, mang theo sát khí không phải giả đâm về phía Trác Phù.
Trác Phù đã quen với việc thấy đủ thì ngưng.
Trác Phù ho khan một tiếng, tìm cớ xoay người chuồn mất: "À tôi còn chút việc ở phòng nghiên cứu chưa xử lí xong, tôi đi trước đây."
" —Đừng quên gọi điện nhé!"
Giọng Trác Phù xuyên qua cánh cửa đang từ từ khép lại, truyền đến từ phía xa.
Cửa phòng làm việc lại một lần nữa khép lại.
Không còn tiếng nói om sòm của Trác Phù, văn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt rơi lên tờ giấy đặt cách đó không xa, giữa hàng lông mày toát ra chút do dự hiếm thấy.
Anh hơi nhíu mày, theo thói quen dùng đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn.
Dù đã nhiều lần chứng minh được Thời An không có vấn đề gì, nhưng mà...
Không biết vì sao, mỗi khi nghĩ đến người này Mục Hành sẽ xuất hiện một loại nghi ngờ và bực bội khó có thể hình dung.
Hoặc nên nói, đó là một loại cảm giác mất khống chế mơ hồ.
Rất phiền phức.
Mà Mục Hành thì lại không thích phiền phức.
***
Sột soạt — Sột soạt —
Sau vài giây đồng hồ yên tĩnh.
Sột soạt —
Ma trùng lại một lần nữa bị tiếng động trở mình của Thời An đánh thức, cuối cùng nó cũng không thể nhịn được nữa:
"Tui van xin ngài, tổ tông ơi, sao ngài còn chưa ngủ nữa?"
Thời An ngừng trở mình.
Cậu tủi thân nhỏ giọng nói: "Ta không ngủ được."
Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác mất ngủ.
Tuy vết thương của cậu không nặng nhưng diện tích của miệng vết thương khá lớn. Hiện tại lại là giai đoạn dưỡng bệnh quan trọng, miệng vết thương ngứa một cách kì lạ, ban ngày thì còn đỡ, nhưng đến đêm liền trở nên khó có thể nhịn nổi.
Có vảy rồng bảo vệ, trước đây Thời An chưa từng bị thương bao giờ, càng đừng nói đến việc chịu đựng loại đau khổ này.
Thời An không thể chịu nổi muốn dùng tay gãi, nhưng cậu lại sợ đau, càng xoắn xuýt lại càng không ngừng nghĩ về nó, mà càng nghĩ thì càng không ngủ được.
Ma trùng mệt mỏi thở dài, nó dán mặt lên gối của Thời An, sáu chân chỏng lên trời, giải phóng bản thân.
Cứ tiếp tục thế này, nó thấy mình cũng sắp có quầng thâm tới nơi luôn rồi.
Ma trùng nghiêng đầu nhìn sang Lâm Ngạn Minh nằm trên giường kế bên.
Tuy mỗi ngày Thời An đều lật qua lật lại gây ồn ào nhưng dường như cậu ta không hề nghe thấy. Mỗi ngày đều ngủ say như chết, quả thực giống hệt một con heo.
Tới tận bây giờ ma trùng không hề ngờ được rằng, lại có một ngày bản thân nó lại sẽ hâm mộ một nhân loại đến thế.
Thời An khổ sở nói: "Ta muốn ngủ quá."
Ma trùng: "..."
Ngài còn nói được à, tui cũng muốn nè.
Thời An nằm lỳ ở trên giường, mặt úp xuống cái gối mềm mại, giọng nói đầy khó chịu: "Ta nhớ giường cũ của mình quá."
"Tầng dưới cùng là vàng, ít nhất có tới năm trăm tấn, có thể phủ kín cả hang động."
"Lên trên chút xíu là trân châu, hổ phách, kim cương, đủ các loại hàng mỹ nghệ của các chủng tộc. Chúng chất thành đống lấp lánh tỏa sáng, ta có thể vùi mình thật sâu vào đó, còn có thể lăn..."
"Kế đó là một lớp ngân bảo thạch*..."
*ngân bảo thạch: mình search gg không ra, bạn nào biết cmt giúp mình nha <3
"Lên trên nữa là —"
Ma trùng bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Xin ngài, đừng nói nữa.
Cuối cùng, nó như đã hạ được quyết tâm, hít sâu một hơi rồi nói: "Thôi được rồi!"
Ma trùng búng người lật mình lại, nghiêm túc nói: "Tui vốn định sau khi ngài hồi phục sẽ nói cho ngài biết, nhưng hiện tại xem ra không nói cho ngài biết thì không được rồi."
Suy cho cùng, nếu nó không nói thì sẽ bị phiền chết mất.
Ma trùng hít sâu một hơi, nói: "Hai ngày trước, trong lúc ngài chơi game tui thấy trên bệ cửa sổ bên ngoài có mấy con chim đang đậu. Ban đầu tui chỉ nghĩ tụi nó là loài chim bình thường thôi, thế nhưng mùi của chúng nó không đúng lắm nên tui đã bò tới nhìn kĩ một chút."
Thời An giật giật đầu, nhìn về phía ma trùng qua khe hở của gối.
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc ngay 10 chương tiếp theo ngay và luôn nhé mn <3
"Sau đó tui phát hiện, chúng nó toàn thân đen nhánh, tuy rằng nhìn giống quạ đen nhưng cái đầu lại to gấp ba lần so với quạ đen bình thường, mắt chúng màu xanh lá, lòng bàn chân mọc xước măng rô cứng rắn có thể đâm thủng cả đá."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]