Editor: Lam Phi Ngư
Đợi Lâm Ngạn Minh rời khỏi phòng bệnh, Thời An mới xách ma trùng ra khỏi mền:
"Mi nói đi."
"..."
Ma trùng vùng vẫy sáu chân nhỏ xíu đạp hai cái trên không trung, sau đó mới yếu ớt nói:
"Chuyện đó... vừa nãy tui hổng có lừa ngài đâu, tui thật sự đã giúp ngài giấu giếm rồi á, tui chỉ..."
Giọng nó càng nhỏ hơn: "... Tui chỉ hổng nói việc xảy ra lúc cuối thôi mà."
Lúc cuối cùng Mục Hành bước vào trong sơn động, nó thật sự không ngờ tới luôn á!
Thời An nhìn chằm chằm nó hai giây, sau đó cậu thả lỏng tay.
Cậu thở dài: "Thôi được rồi, dù sao cũng do ta không chịu nghe lời khuyên bảo trước đó của mi."
Với lại, bị nhân loại sáng lấp lánh kia ôm cũng không hề gì, dù sao trong tương lai anh ta nhất định sẽ vào trong kho sưu tầm của mình thôi.
Thời An lập tức bắt đầu cảm thấy yên tâm.
***
Ở nơi khác.
Có phòng xử lí nguy hiểm của cục quản lí can thiệp, việc xử lí vết nứt vực sâu trong học viện nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã dọn dẹp sạch sẽ hết mọi khí độc, nhưng đáng tiếc vì thời gian khe nứt tồn tại quá dài nên tạm thời rất nhiều loài vực sâu được thả ra từ trong vết nứt vẫn chưa bị diệt sạch tận gốc.
Nhưng ngoài việc này ra thì trên cơ bản học viện đã có thể chính thức giảng dạy trở lại. Có điều để tránh xảy ra những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570661/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.