Editor: Lam Phi Ngư 
Thời An và Mục trưởng quan thậm chí còn không được tính là bèo nước gặp nhau, cho dù gã có nhận được sự thông cảm của Thời An thì cũng không thay đổi được ấn tượng mà gã đã lưu lại cho giám khảo. 
Tơ nhện rủ xuống trước mắt bị cắt đứt, chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống. 
Đoạn Hoa như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, ngây ngốc đứng đờ ra tại chỗ, đáy mắt ảm đạm. 
Thời Thụy vỗ vỗ vai gã, cực kì tiếc hận đồng tình nói: 
"Xin lỗi nha." 
"Tuy cậu có thể không tin nhưng tôi thật sự rất hiểu cậu..." Trên mặt Thời Thụy lộ ra vẻ mặt cô đơn: "Tôi cũng chỉ mới được nhận về gần đây, anh trai tuy không lớn hơn tôi bao nhiêu nhưng từ nhỏ đã được hưởng thụ đủ loại ưu đãi và đặc quyền mà tôi chưa từng dám nghĩ tới. Lúc ấy tôi mới biết được, hóa ra chênh lệch giữa người và người lại lớn đến vậy. Đồ vật chúng ta tha thiết ước mong, dùng hết tất cả nỗ lực để đạt được, đối với người khác thì chỉ cần tiêu ít tiền, quyên vài tòa nhà là có thể động tay động chân trong cuộc thi..." 
Thời Thụy nhìn Đoạn Hoa, tiếp tục nói: 
"Cậu không phát hiện à, tên Thời An không hề xuất hiện trên danh sách thành tích thi viết, thậm chí anh ấy còn không tham gia vòng phỏng vấn thứ hai đã có thể trực tiếp tiến vào vòng thực chiến thứ ba." 
Đoạn Hoa khẽ giật mình, vô thức nhớ lại hai vòng thi trước đó. 
Đúng vậy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570631/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.