Chương trước
Chương sau
"Tưởng Minh Trác, hôm qua anh lại quên đóng cửa sổ à? Muỗi lại đốt em rồi đây này." Thẩm Tri Hạ ngồi gác chân lên ghế, ở trước bàn ăn chờ cơm, giống y như một chú chó con chờ nhân viên cho đồ ăn.
Thưởng Minh Trác để cốc sữa bò ấm trước mặt cậu, tiến lại gần, nâng mặt Thẩm Tri Hạ lên nhìn trái nhìn phải.
"Muỗi đốt to thật đấy." Tưởng Minh Trác cười cười, chọc vào mấy vết muỗi đốt.
Trên trán toàn là vết muỗi đốt đỏ au, Thẩm Tri Hạ không vui, "Anh ngốc thật đấy, có ai đi mở cửa sổ cả một đêm không. Đệt, ông đây bị phá hủy nhan sắc rồi, hôm nay không đi đâu đâu, xấu hổ quá."
Trong phòng có mấy cây trúc quý vì lâu không mở cửa số cho thoáng nên héo mất, Thẩm Tri Hạ ồn ào muốn mở cho chúng hít thở không khí, kết quả lại thu về một trán đầy vết muỗi đốt. Cậu chán nản, không thèm quan tâm đến sống chết của mấy cây trúc ngu ngốc kia nữa, dù sao cũng là trúc của Tưởng Minh Trác.
Tưởng Minh Trác vớt hành trong canh bí đao ra —— vị thiếu gia này quá khó hầu hạ, thích canh có mùi hành nhưng lại không thích ăn hành.
Chuẩn bị xong bữa sáng, anh cúi người, nghiêm túc hôn hôn ông trời khó hầu nhà mình.
Cuối cùng còn vỗ vào trán một cái, an ủi Thẩm Tri Hạ đang buồn bực vì bị "phá hủy nhan sắc".
Tưởng Minh Trác: "Nếu mệt thì ngủ tiếp đi, trưa em muốn ăn gì nào?"

Thẩm Tri Hạ ôm eo Tưởng Minh Trác, rung đùi đắc ý suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được cái gì: "Ăn gì cũng được."
"Được, trưa anh về đón em, chúng ta ăn một bữa hải sản lớn nhé."
Thẩm Tri Hạ nâng khóe miệng, biệt nữu nói: "Chán lắmmmm." Bên nhau 5 năm rồi, còn trưa anh về đón em, cứ như không rời đi được ấy, chán lắmmmmm!
Tưởng Minh Trác xoa mái tóc mềm mại của cậu, cúi đầu hôn xuống: "Được, anh chán lắm, ngài đây thì đẹp trai phóng khoáng rồi."
Tài xế ở dưới lầu đợi hơn mười phút, cũng quen rồi.
Kết quả bữa hải sản bị ngâm nước nóng, đơn hàng vận chuyển linh kiện mới của Tưởng Minh Trác có vấn đề, anh lập tức phải đi công tác.
Thẩm Tri Hạ hùng hùng hổ hổ theo người ra sân bay, mang theo khuôn mặt oán phụ đầy vết muỗi đốt, cùng với người không giữ lời hứa nào đó ở trong WC của sân bay ôm hôn kịch liệt.
Không có biện pháp, cậu đây chính là đẹp trai phóng khoáng như vậy đó.
Tưởng Minh Trác liếm đôi môi bị cắn, lúc này vẻ mặt có chút lưu manh, giống như trở về con ngõ nhỏ phía Nam làm đại ca, cầm gậy đánh nhau với người đi đường.
"Ngoan, anh đi mấy ngày rồi về." Tưởng Minh Trác xoa đầu Thẩm Tri Hạ, phảng phất có ảo giác giống như mình đang thuần phục một chú chó dữ.
"Ờ." Thẩm Tri Hạ lại không để ý mấy, ngầu lòi xua tay, thúc giục anh đi nhanh lên đi, đừng làm mẹ chồng mãi thế, thật nhàm chán!
Nhìn chú chó con vô tâm nhà mình, Tưởng Minh Trác vẫn không nhịn được nói: "Ít giao du với bọn Ngô Hiên thôi, trước 12 giờ phải về nhà." Tưởng Minh Trác hình như nhớ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống: "Nếu như phát hiện em lén lút tới quán bar kia làm trò....."
Thẩm Tri Hạ chịu đựng không cãi lại, nắm lấy tay Tưởng Minh Trác chà sát, nhỏ giọng nói: "Đã biết, nói nhiều thế."
"Còn có....." Tưởng Minh Trác dừng một chút, đâm lao rồi phải theo lao: "Không được gặp Từ Lan Đình."
Thẩm Tri Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hưng phấn không thể giải thích được.
"Anh nói gì? Lặp lại lần nữa đi."
"Anh nói, không được đi gặp Từ Lan Đình." Lời nói của Tưởng Minh Trác rất rõ ràng, anh cố gắng thu lại biểu tình, trông rất nghiêm túc.
Giống như giành được thắng lợi, Thẩm Tri Hạ cười rất tươi: "Ghen rồi à."
Tưởng Minh Trác không nói lời nào, Thẩm Tri Hạ càng cười lớn.
Nói thật, Tưởng Minh Trác không thích mấy phương thức ghen tuông thế này. Thông qua một người ngoài cuộc để chứng minh anh yêu Thẩm Tri Hạ khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Lúc sắp chia tay, Thẩm Tri Hạ lén lút thì thầm bên tai Tưởng Minh Trác: "Ba đây chỗ nào cũng không đi, ngày nào cũng trần trụi trên giường chờ anh về làm, có được hay không?"
Tưởng Minh Trác mang thân thể khô nóng lên máy bay. Thẩm Tri Hạ vô cùng đắc ý, vui vẻ đi về nhà.
____________________
Thấy cả chương này không liên quan gì lắm, nhưng chắc cũng là ý của tác giả, nên mình để giải thích ở đây nhé:3 Tên chương còn có thể được hiểu như sau:
*Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (nốt chu sa) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.
Bạch Nguyệt Quang đơn giản là muốn có mà không được
Nốt chu sa đơn giản là có được nhưng không biết giữ
Mọi người hiểu đơn giản, vết máu muỗi là người có mà không biết trân trọng ó:3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.