Trong một khoảng lặng bao trùm, Tần Trạc đột nhiên lên tiếng: "Cá."
Giọng nói lười biếng ấy lập tức phá vỡ bầu không khí vi diệu đang lan ra trong phòng khách, ngay tức khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Giản Tà: "...Biết rồi."
Có lẽ cũng chỉ có một tồn tại như vị này, mới có thể vào lúc thế này vẫn còn quan tâm đến chuyện nấu ăn...
Hơn nữa còn nhắc lại tới hai lần.
Cậu cũng hiểu được ý của đối phương——
Có lẽ là do lần này hắn hiện thân trong thời gian có hạn, nhưng lại nổi hứng, muốn nếm thử món ăn một cách chân thực, nên hoàn toàn không để tâm tới cảm xúc của người thứ ba.
Giản Tà thở dài, đứng dậy khỏi ghế sofa, bước về phía nhà bếp: "Để tôi xem thử, anh xử lý đến đâu rồi."
Tần Trạc chậc một tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em đang nghi ngờ ta."
"..."
Giản Tà không nhịn được, khóe miệng co giật: "Không có."
"..."
Nghe được đoạn đối thoại vừa nhảy cóc vừa đời thường của hai người, Lư Tuyết Á không khỏi sững người tại chỗ, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng, chàng thanh niên phóng túng ngông cuồng trước mắt sau khi nghe tin về khả năng tồn tại của [Mắt Ưng], lại vẫn có thể tỏ ra dửng dưng như vậy.
Cứ như thể hắn hoàn toàn không để thứ đó vào mắt, hoặc là, hành vi của hắn toát lên một sự tự tin tuyệt đối vào phần thắng.
Có những người, dù chẳng cần lên tiếng, vẫn mang đến cho người ta một cảm giác kiêu ngạo như thể họ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-co-chung-than-the-voi-ta-than/4663046/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.