Lời của Tần Trạc lại khiến Giản Tà chợt tỉnh ngộ.
Sau khi ăn thêm một lần nữa, cậu nên thử xem liệu mình có thể cầm được con dao găm thứ hai hay không.
Giản Tà "Ồ" một tiếng, đặt chiếc lọ nhỏ xuống, cau mày: "Nhưng... lần này sao tôi lại không hôn mê?"
Theo quy luật mấy lần trước, sau khi ăn một con quái vật cấp A+, cậu sẽ rơi vào trạng thái [tiêu hóa] hoàn toàn mất ý thức.
Ban đầu, Giản Tà đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cơ thể mình sẽ lại bị Tần Trạc điều khiển, nhưng không ngờ rằng, lần này cậu lại không mất đi thần trí như dự đoán. Ngược lại, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa cảm thấy có gì khó chịu cả, cứ như thể chưa được ăn một bữa no nê ở buổi đấu giá vậy.
Thấy ánh mắt cậu lại hướng về phía mình, Tần Trạc mới khẽ cong khóe môi:【Bởi vì, em đang dần thích ứng.】
Vẻ mặt của Giản Tà trở nên phức tạp: "..."
Ý này là nói... giống như sức ăn của con người, có thể tăng lên hay sao?
Tuy trong phòng chỉ có hai người, nhưng câu trả lời của Tần Trạc vẫn vang lên trong đầu cậu.
Điều này khiến Giản Tà nhận ra, thỉnh thoảng vị này sẽ chuyển đổi cách nói chuyện.
Là do chính hắn chọn có muốn để người khác nghe thấy giọng mình hay không. Nếu chỉ dùng tính cách kiêu ngạo để giải thích cho động cơ này, thì dường như không hoàn toàn hợp lý.
【Bởi vì, bất cứ lời nào ta thốt ra, một khi phát ra khỏi miệng, đều mang theo năng lượng.】
Tần Trạc biết cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-co-chung-than-the-voi-ta-than/4663041/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.