"Cái gì...?"
"Chuyện này... không thể nào! Lẽ nào Ngài đã sớm...?!"
Đối với lũ quái vật, trong cơn đau đớn dữ dội, giọng nói thờ ơ vang lên trước đó như thể phát ra từ vực sâu địa ngục.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, chúng gần như không còn nghe thấy chất giọng lười nhác quen thuộc ấy của Ngài, vậy mà giờ đây đột ngột vọng vào tai, khiến tứ chi chúng lập tức như bị dòng khí lạnh lẽo nặng nề xâm nhập, run rẩy không thể kháng cự, hồi tưởng lại nỗi sợ từng bị Ngài chi phối.
Đó mới là... tà ác thực sự.
Tần Trạc khẽ nhếch môi cười.
Qua lớp áo mỏng, Giản Tà vẫn có thể cảm nhận được thân thể của vị này khẽ run lên, nhưng không phải vì hô hấp, mà chỉ là do tiếng cười khe khẽ ấy.
Là bởi vì đã tận mắt chứng kiến sự sợ hãi của lũ quái vật dành cho hắn, nên mới lộ ra nụ cười khinh miệt ấy sao?
...Vẫn là cái kiểu thú vị ác độc như mọi khi.
Dù cho hắn đang quay lưng về phía cậu, nhưng khoảng cách giữa hai người lại rất gần, gần đến mức chạm như không chạm, như một trò chơi mập mờ.
Cảm giác như có dòng điện từ cột sống lan lên.
Rất ngứa.
Không thể chịu nổi.
Giản Tà đột ngột quay người lại, đúng lúc Tần Trạc cúi đầu xuống, ánh mắt hai người trực tiếp va chạm với nhau.
Khác hẳn với việc đối phương từng đặt mặt mình trong lòng bàn tay cậu.
Khi vị này đứng thẳng dậy, Giản Tà mới nhận ra sự chênh lệch chiều cao giữa hai người rõ ràng đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-co-chung-than-the-voi-ta-than/4663038/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.