Hoàn toàn không hòa nhập với bầu không khí ồn ào, xì xào bàn tán trong đại sảnh, Giản Tà rút điện thoại ra nhìn một cái.
Không có tín hiệu.
Cậu cất điện thoại đi, rồi dán mắt nhìn chậu cây trong góc phòng một lúc.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng cậu cảm giác như thân cây trồng trong chậu ấy đang từ từ nghiêng về phía mình.
Giản Tà lấy tay ra khỏi áo khoác, ngón tay tùy ý chạm nhẹ vào một chiếc lá đang vươn ra. Cảm giác mát lạnh đặc trưng của thực vật khiến tâm trạng cậu dịu đi một chút. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu thu tay lại, một chuyện khiến người ta kinh ngạc đột nhiên xảy ra ——
Chiếc lá trước mắt cậu bắt đầu co rút và biến dạng!
Nó như thể bị một thứ cấm kỵ rút cạn sinh khí, chỉ thấy từ phần thân cành, toàn bộ nhanh chóng héo úa, màu xanh biến mất, lá cũng rụng rơi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chỗ mà đầu ngón tay Giản Tà vừa chạm vào đã biến thành một mảng than đen cháy khét, so với những phần còn tươi tốt khác, trông thê thảm đến không thể nhìn nổi.
Giản Tà: "..."
Dù không biết cái cây này có công dụng gì, nhưng chắc chắn không chỉ là vật trang trí đơn thuần.
Tự nhiên có cảm giác mình vừa gây ra chuyện gì đó... không ổn lắm.
Phát hiện không ai để ý đến bên này, thủ phạm bình tĩnh thu tay về, nhét vào túi áo, rồi âm thầm dịch người đứng xa ra một chút.
Trong lúc đó, một tràng cười trầm thấp vang lên bên tai, Tần Trạc dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-co-chung-than-the-voi-ta-than/4663027/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.